Hoàng hậu, Thục quý phi, Ninh phi, Hiền phi, hay là cô ả Diệp thục nghi đã bị giáng vị thành Diệp dung hoa kia? Lâm tần cười khổ, người ta thấy Lâm – Trang hai nhà trên triều chính kiến không hợp nhau, chỉ tới khích bác vài câu đã khiến mình đi gây chuyện với Chiêu tần, cuối cùng, ai mới là kẻ không có đầu óc?
“Sủng ái hơn người ư…” Lâm tần cười mệt mỏi, “Ai hơn ai, ai lại kém ai?” Trong hậu cung này, đâu ít kẻ từng vẻ vang hơn người, lại có mấy ai giữ được vẻ vang ấy đến cuối cùng?
Trang Lạc Yên phát hiện tâm tình của Lâm tần rất kém, không giống như oán hận, cũng không giống như không cam lòng, ngược lại dường như là đã nản lòng thoái chí, không khỏi nhìn người này thêm một chút. Lúc ấy nàng mới phát hiện Lâm Chi Khê này khi tháo bỏ trang sức rườm rà lại lộ ra gương mặt rất xinh đẹp, chỉ tiếc làn da không còn được non mịn được như thiếu nữ mà thôi.
“Hôm nay ngươi cười người, ngày mai người cười ngươi, ngươi há biết được mình sẽ ra sao?” Ánh mắt hơi ủ rũ của Lâm tần chợt bắt lấy ánh mắt Trang Lạc Yên, “Ta thua ta không hối hận, nhưng ngươi có thể cười được đến bao giờ?”
Trang Lạc Yên đứng đối diện với nàng ta, không nói không rằng.
Lâm tần khinh thường cười một tiếng, chỉ vào một bụi hoa, nói: “Một tháng trước, ta còn nhớ nơi đây thược dược nở đẹp nhất, nay lại thay thế bằng phượng tiên, ai có thể nói hoa nào đẹp hơn?”
Nghiêng đầu nhìn một bụi phượng tiên, Trang Lạc Yên vẫn cười cười không nói.
“Ta sẽ dõi theo ngươi,” Lâm tần đột nhiên ghé sát tai Trang Lạc Yên, giọng nói mệt mỏi còn mang theo tang thương lẫn điên cuồng, “Ta muốn nhìn thấy ngươi từ chỗ được sủng ái hơn người rơi xuống nước này như ta, hoặc là… càng đáng thương hơn ta.” Nói xong, nàng ta cười nhẹ, vịn tay cung nữ đi mất.
Trang Lạc Yên quay đầu nhìn theo bóng lưng nàng ta, nhíu mày, nàng có nên nói cho Lâm tần biết, nàng chưa bao giờ tự so mình với hoa?
Dù con gái như hoa, hoa nở cũng là vì mình mà nở, cần gì phải quan tâm đến ánh mắt người khác? Cố gắng yêu bản thân mình hơn một chút, đợi đến lúc hoa tàn cũng ít đi vài phần tiếc nuối, chẳng phải sao?
Đúng lúc Trang Lạc Yên chuẩn bị ra về, chợt nghe phía sau có tiếng động khẽ, quay đầu lại, nàng bắt gặp một người hồi lâu chưa chạm mặt, Trang Uyển Thanh.
“Chào tỉ tỉ.” Trang Lạc Yên rũ mắt, đóng vai một muội muội ngoan ngoãn lễ phép.
“Chiêu tần,” Trang Uyển Thanh lạnh nhạt hành lễ, “Mới rồi thấy Lâm tần tỉ tỉ vui vẻ đi ra từ phía này, Chiêu tần muội muội trò truyện với Lâm tần vui vẻ lắm?”
Trong cung ai không biết, quan hệ giữa Lâm Chi Khê và Trang Lạc Yên như nước lửa, lời này của Trang Uyển Thanh chỉ mang hơi hướm châm chọc.
“Muội muội nghe nói, tỉ tỉ và Lâm tần cũng có nhiều dịp trò truyện vui vẻ với nhau.” Trang Lạc Yên thực ra cũng biết, khi còn là Viện phi, Lâm Chỉ Khê từng gây khó dễ cho Trang Uyển Thanh, bây giờ thấy Lâm Chỉ Khê như vậy, không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì.
Trang Uyển Thanh không ngờ Trang Lạc Yên lại nói thế, nàng ta hơi sững sờ, sầm mặt lại: “Muội cần gì phải châm chọc ta như vậy?”
“Chẳng phải vừa rồi tỉ cũng mới nói thế sao?” Trang Lạc Yên mỉm cười, “Tỉ thật là nhanh quên.”
“Kỳ thực ta cũng không muốn đấu với muội,” Trang Uyển Thanh cười khổ một tiếng, “Từ nhỏ ta đã không được gia đình coi trọng, sau bị đưa vào cung, mẫu thân ta nhờ thế mới sống dễ chịu hơn một chút. Đúng, ta là con thị thiếp, nhan sắc không bằng muội, vì vậy từ sau khi muội vào cung, cuộc sống của mẫu thân ta trong phủ lại ngày càng khốn khổ.”
“Ta từng hận muội, hận muội bề ngoài đẹp đẽ mà tính tình lại xấu xa, cứ thích gây chuyện với ta khắp chốn,” sắc mặt Trang Uyển Thanh trở nên ưu thương, dường như đang nhớ lại những ngày đã qua, “Nhưng nay mẫu thân ta đã mất, ta cũng chẳng có gì tranh được với muội. Hai ta mặc dù tình cảm không tốt nhưng rốt cuộc vẫn đều là nữ tử nhà họ Trang, cuộc sống nơi hậu cung này thật quá khó khăn, ta không muốn tiếp tục một mình đối mặt với những đấu tranh và mưu tính ấy.”
Trang Lạc Yên nghe vậy ngẩng đầu cẩn thận quan sát Trang Uyển Thanh, thấy nàng ta tuy bị mình nhìn kỹ nhưng vẫn không hề mất tự nhiên, bèn cười nói: “Tỉ tỉ nói gì thế, hai chúng ta đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Muội muội nghĩ như vậy, ta yên lòng rồi,” Trên mặt Trang Uyển Thanh lộ một ý cười không rõ, ngay lập tức lại hạ giọng, nói, “Muội phải cẩn thận Thục quý phi và Ninh phi.” Nói xong, nàng ta liếc nhìn bốn phía, vội vội vàng vàng bỏ đi.
“Chủ tử, chuyện này…” Vân Tịch là nha hoàn Trang Lạc Yên mang theo từ phủ đệ, đương nhiên biết rõ tình cảm giữa hai vị tiểu thư nhà mình, hôm nay Trang tiệp dư làm như vậy, không biết là muốn lấy lòng hay có mục đích khác?
“Nàng ta chẳng qua chỉ nói một đống lời đâu đâu mà rốt cuộc lại như chưa nói gì thôi.” Trang Lạc Yên thờ ơ cười, hiển nhiên nàng không tin Trang Uyển Thanh này thật sự muốn đến lấy lòng mình, nếu đúng là như vậy, nàng ta sẽ không giữ được bình tĩnh và tự nhiên đến thế. Mặt khác, trong hậu cung, người nào không phải đề phòng, huống chi là vị Thục quý phi được sủng ái nhất cùng với vị Ninh phi có tiếng là tri kỷ của Hoàng đế kia
Trang Uyển Thanh chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, căn cơ trong hậu cung chẳng có bao nhiêu, dù đi theo vị phi tần địa vị cao nào đi nữa thì cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, nay nàng ta đến lấy lòng nàng, không cần biết có dụng ý gì, nàng cũng không thể coi là thật.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”‘ Vân Tịch hạ giọng hỏi.
“Làm gì là làm gì?” Trang Lạc Yên cúi người bấm một đóa phượng tiên, “Tỉ muội gặp nhau, nói vài câu thì có gì không ổn?”
Vân Tịch trợn to mắt, ý của chủ tử là coi như chuyện hôm nay không hề xảy ra, cũng tức là không thèm để ý đến thái độ lấy lòng của Trang tiệp dư?
“Về thôi, ta cũng mệt rồi.” Trang Lạc Yên không muốn bắt tay hợp tác với Trang Uyển Thanh làm gì, huống hồ, chẳng phải nàng chỉ là một phi tần không thông minh lắm lại còn yêu Hoàng đế say đắm hay sao?
Trên thế giới này, đồng đội như heo không phải điều đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là đồng đội khoác da heo tay lúc nào cũng lăm lăm con dao đứng sau lưng mình. Trang Uyển Thanh không còn khả năng thành tâm hợp tác với nàng, mà nàng cũng chẳng tin trong hậu cung còn tồn tại thứ tình cảm hư vô có tên là “tình tỉ muội”, so với tình hữu nghị trên thương trường thì loại tình cảm này càng không đáng tin bằng.
“Bẩm Hoàng thượng, thái giám nội thị cầu kiến ạ,” Cao Đức Trung thấy Hoàng thượng đang cúi đầu phê duyệt tấu trương bèn nhỏ giọng nhắc nhở, tuy rằng gần đây đa số lần ngài đều không gặp.
“Tuyên.” Phong Cẩn không ngẩng đầu, phê xong tấu chương trong tay mới ngước lên, thấy thái giám bưng khay cúi đầu tiến vào, ra vẻ thờ ơ liếc nhìn khay thẻ vươn tay cầm thẻ bài Đào Ngọc các, nói: “Chiêu tần đi.”
Thái giám nội thị lại lẳng lặng xin lui, Cao Đức Trung cũng cùng bước ra ngoài, sai một thái giám nhanh nhẹn bên mình tới Đào Ngọc các truyền chỉ. Tối hôm qua Hoàng thượng mới nghỉ ở Đào Ngọc các, hôm nay lại lật thẻ bài của Chiêu tần, đúng là hiếm có.
“Bẩm nương nương, hôm nay Hoàng thượng lại lật thẻ bài,” Hòa Ngọc đi tới bên cạnh Hoàng hậu, “Nghe nói vẫn là đi Đào Ngọc các. “
“Hôm qua chẳng phải Hoàng thượng lật thẻ bài của Yên quý tần, tới Lâm Nguyệt hiên?” Hoàng hậu thả kinh thư trong tay xuống, giọng bình thản, “Đào Ngọc các Chiêu tần đúng là một nữ tử đáng yêu, Hoàng thượng thỉnh thoảng tới đó đôi lần cũng là chuyện bình thường.” Huống chi vị này cũng không tính là được sủng ái nhất, chẳng đáng để nàng đứng ngồi không yên chỉ vì Hoàng thượng đến đó liên tục hai đêm mà làm ra chuyện gì khiến Hoàng thượng bất mãn.
Hòa Ngọc nhìn sắc mặt Hoàng hậu, biết người không thèm để ý đến việc này, bèn lẳng lặng lui ra.
Hoàng hậu tiếp tục cúi đầu đọc kinh Phật, khóe miệng còn lộ nụ cười mỉm, không rõ là do kinh Phật khai sáng cho nàng hay do một nguyên nhân nào khác.
Số lần Phong Cẩn đến Đào Ngọc các không tính là nhiều, mỗi lần tới lại nhận được một trải nghiệm khác lạ. Chiêu tần không lắm tài nghệ như các phi tần khác nhưng ở bên cạnh nàng ấy lại đặc biệt dễ chịu. Có đôi khi hắn nghĩ, lẽ nào khi một người đặt người khác vào tim thì mọi chuyện sẽ đều lấy người ầy làm trọng tâm? Vì vậy bản thân hắn tới Đào Ngọc các này mới cảm thấy thư thái dễ chịu như thế?
Kiệu dừng trước cửa Đào Ngọc các, Phong Cẩn vén rèm che, liền bắt gặp hình ảnh nữ tử áo trắng dịu dàng cúi người đón chào, mái tóc đen óng chỉ cài một cây trâm ngọc, trông biếng nhác mà phong tình.
“Ái phi mời đứng lên.” Đến gần, vẫn ngửi thấy mùi hương man mát nhàn nhạt, những bức bối trong người chợt như tan mất.
Hai người dắt tay cùng bước vào cửa, phòng trong có đặt chậu băng khiến không khí thoáng đãng hơn nhiều, Phong Cẩn ngồi xuống bên cửa sổ, ôm Trang Lạc Yên đặt lên đầu gối mình: “Trẫm nhớ ái phi và Trang tiệp dư là hai chị em, có đúng không?
“Hoàng thượng bận rộn việc triều chính mà vẫn còn nhớ rõ chút việc nhỏ của tỉ muội thiếp, thật khiến thiếp bất ngờ quá,” Trang Lạc Yên cố gắng ra vẻ muốn giấu sự tôn sùng của mình lại vừa có thể khiến Hoàng đế phát hiện, “Thiếp và tỉ ấy là tỉ muội khác mẹ, có điều hai tỉ muội thiếp không được lớn lên cùng nhau, thời gian ở chung với tỉ tỉ không nhiều. Hơn nữa, khi còn bé, tỉ tỉ ngoan ngoãn hơn thiếp, phụ thân thường lấy tỉ tỉ làm gương, nhưng khi ấy thiếp còn nhỏ không hiểu chuyện, từng có mâu thuẫn với tỉ tỉ, giờ ngẫm lại, thấy đúng là không nên.”
Phong Cẩn nghe vậy, chẳng lưu tâm nói: “Đích thứ khác biệt, nàng và tỉ tỉ tình cảm không sâu đậm cũng là bình thường mà thôi.”
Trang Lạc Yên cúi đầu xấu hổ cười cười, không nói gì thêm.
Nàng hiểu ý Hoàng đế, làm chủ nhân chân chính của hậu cung, đương nhiên hắn không muốn những “nhân viên” trong đó kết bè kết đảng. Thêm vào đó, vị Hoàng đế này khi còn chưa lên ngôi vốn là con vợ cả, nhưng lúc đó hình như có một vị hoàng tử khác vì mẹ đẻ được sủng ái nên rất kiêu ngạo, ngang ngược, hiện giờ Phong Cẩn nói như vậy cũng không có gì kỳ cục. Đương nhiên, những lời này có ý tứ sâu xa gì hơn thì nàng không dám chắc. Chỉ có một điểm chắc chắn, đó là, nàng không thể thân mật hơn với Trang Uyển Thanh được. Sáng hôm nay Trang Uyển Thanh vừa tìm nàng nói chuyện, đến tối Hoàng đế đã nhắc tới việc này, không biết là trùng hợp hay là cảnh cáo đây?
Phong Cẩn thấy Trang Lạc Yên thẹn thùng cúi đầu bèn phất tay cho người hầu trong phòng lui ra, sau đó bế nàng lên, bước về phía giường.
Người bên lò tựa nguyệt
Tay trắng như sương tuyết(*)
(*) Trích trong “Bồ tát man” của Vi Trang – nhà thơ thời Vãn Đường.
Câu thơ tuyệt vời này vẫn không đủ để miêu tả nữ tử nằm dưới hắn lúc này. Phong Cẩn vuốt ve làn da trơn mịn dưới tay, thỏa mãn nằm xuống giường, ngửi hương thơm nhàn nhạt phảng phất trên thân người bên cạnh: “Ái phi quả đúng như bài thơ này:
Tay mềm như tranh non lên tươi
Tựa như mỡ đọng trắng mướt làn da
Cổ lại cao trắng nõn nà
Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong
Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức
Miệng có duyên những lúc mỉm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.”(*)
(*) Bài phủ “Người đẹp 2″ trích trong Kinh thi – bản dịch thở của Tạ QuangPhát.
Trang Lạc Yên làm bộ thẹn thùng dúi đầu vào ngực Hoàng đế, trong lòng lại âm thầm cảm khải, quả nhiên bất kì loại đàn ông nào, khi lên giường đều biết nói ngọt.
Đường đường là một minh quân, giở thơ từ chòng ghẹo nữ tử làm gi chứ? Xem ra Hoàng đế cũng mắc loại tật xấu ngầm của nam giới nói chung rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận