Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 23: 23

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 324 lượt xem
  • 2667 chữ
  • 2023-01-02 16:51:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trang Lạc Yên và Tương hiền tần hành lễ theo hầu hai bên, so với vẻ mộc mạc của Tương hiền tần, ánh mắt Trang Lạc Yên có thần nhiều hơn, tựa như một bức tranh rực rỡ vậy, cho nên dù là một người trầm tĩnh như Phong Cẩn, dọc đường đi cũng sẽ tán gẫu đôi câu.

“Người trong cung đều yêu thích các loài hoa sặc sỡ, trẫm lại thấy mấy bụi tùng bách kia trông dạt dào sinh lực,” Phong Cẩn chỉ vào mấy cây tùng bách cách đó không xa, “Hai vị ái phi nghĩ sao?”

“Đường đường chính chính, gió mưa không ngã.” Tương hiền tần cung kính đáp, “Tùng bách bốn mùa xanh tươi, không thể tốt hơn, nhìn khắp thiên hạ, Hoàng thượng lại càng kiên cường, càng đường đường chính chính, càng gió mưa không sờn hơn tùng bách.”

Phong Cẩn nghe vậy gật đầu, lại không bình luận gì thêm, lập tức nhìn về phía Trang Lạc Yên, thấy nàng tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì bèn hỏi: “Ái phi không đồng ý với lời Tương hiền tần?”

“Tương tỉ tỉ đương nhiên nói có lý, chỉ là thiếp không nghĩ được nhiều như vậy,” Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười cười, chỉ vào bóng râm dưới cây tùng bách, “Mùa hè mà được đứng dưới bóng râm kia chắc là rất mát mẻ và thoải mái. Đối với thiếp, hoàng thượng là đại thụ, là trụ chống trời,” nói xong, lại chỉ vào một khóm hoa nhỏ tầm thường mọc dưới chân tùng bách, “Thiếp là đoá hoa sống dưới bóng mát của cây, có thể vĩnh viễn không biết được toàn bộ sự vĩ đại của tùng bách nhưng lại dựa vào tùng bách mà sinh tồn.”

Đối với một người đàn ông, còn điều gì thỏa mãn hơn, yên tâm hơn so với chuyện biết được một nữ tử hoàn toàn ỷ vào anh ta mà sống? Phong Cẩn nghe xong lời này, nhìn nét mặt mang theo ngượng ngùng của Chiêu sung nghi, tựa hồ xấu hổ vì những lời nông cạn của mình rồi lại không biết phải cứu vãn thế nào, cười nhẹ nói: “Đế vương phải như tùng bách, nhưng tùng bách lại chưa hẳn là toàn bộ Đế vương.”

“Thiếp nói lỡ, xin Hoàng thượng thứ tội.” Tương hiền tần nghe vậy, trắng nhợt cả mặt, vội quỳ phịch xuống.

Trang Lạc Yên thấy Tương hiền tần đột nhiên quỳ xuống cũng định quỳ theo, Phong Cẩn đã vươn tay ngăn lại: “Tương hiền tần không cần như vậy, khanh có tội gì đâu?” Hắn dù bất mãn vì những lời của Tương hiền tần nhưng chung quy cũng cảm thấy hào hứng trước dáng vẻ quy củ chất phác của nàng ta, chỉ lạnh nhạt an ủi đôi câu rồi không lên tiếng nữa.

Tương hiền tần nghe Hoàng đế gọi mình là “Tương hiền tần” thì chỉ cắn môi đứng dậy lui qua một bên, ánh nắng chiếu vào gương mặt khiến nàng thấy bỏng rát hai má.

Phong Cẩn chuyển giọng, nói với Trang Lạc Yên: “Ái phi lấy hoa so với mình, không bằng tới xem dưới cây kia là hoa gì?”

Câu này là chòng ghẹo trắng trợn, Trang Lạc Yên cười e thẹn, trong lòng khinh bỉ mãnh liệt thói xấu của đàn ông, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng như vậy là cắt câu lấy nghĩa, thiếp chỉ là tỉ dụ chứ đâu có tự so mình với hoa?”

Xưa nay có loài hoa nào tươi tắn được trăm ngày, cũng nào ai có thể thuận lợi mãi mãi. Mặc dù mỹ nhân như hoa, nhưng mỹ nhân chung quy cũng sẽ có một ngày tuổi già xế bóng, đầu óc nàng thuộc dạng bình thường, có bao giờ coi mình như hoa, huống chi lại là loài hoa bé xíu đáng thương như vậy?

Quan trọng hơn là, nếu hoa kia trông xấu xí đơn điệu, vậy thì nàng gặp phiền phức to rồi.

Lúc này, Trang Lạc Yên chỉ muốn vả cho mình vài cái, ai bảo mi nói không suy nghĩ, ai bảo mi quên đàn ông dù nghiêm túc đến đâu cũng sẽ có lúc không nghiêm túc!

Đoàn người đến gần bụi hoa tầm thường kia, Trang Lạc Yên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, mấy bông hoa này tuy không thể so với các loài hoa Hoàng hậu vừa đưa ra thưởng thức hôm nào nhưng đóa hoa trắng nõn nở trên lá cây xanh biếc mang theo viền vàng nhàn nhạt trông cũng có đối chút tao nhã xinh đẹp.

“Bẩm Hoàng thượng, đây là cây bạch tuyết mai(*) ạ,” Cao Đức Trung bước lên giải thích, “Ở dân gian có người trồng hoa này thành bồn cảnh, là loài rất kỵ gió lớn nắng gắt. Thầy thuốc thường gọi nó là bạch mã cốt, nô tài không hiểu y thuật lắm, chỉ nghe nói nó có tác dụng mát gan bổ huyết, khử nhiệt sơ phong, cũng là loại hoa có ích.”

(*) còn gọi là cây bỏng nẻ, mã thiên hương, hoa ngàn sao… thuộc họ cà phê, hoa trắng, lá có viền vàng.

“Ừ.” Phong Cẩn gật đầu, trầm ngâm nói, “Nếu là như vậy, hãy đánh bụi hoa này đem về cung trẫm, hoa này tuy nhỏ nhưng nhìn rất tao nhã dễ thương.”

“Vâng.” Cao Đức Trung vội đáp, “Hôm nay nô tài sẽ bảo hoa tượng làm ngay.”

‘”Cẩn thận một chút, đừng làm dập cây.” Phong Cẩn nói xong, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, nói với Trang Lạc Yên và Tương hiền tần, “Nắng gắt rồi, các ái phi cũng về sớm đi thôi.”

“Thiếp xin cáo lui.” Trang Lạc Yên khom người, thoáng liếc nhìn bụi hoa nhỏ, từ từ lui lại vài bước rồi mới quay người ra về.

Đi được một quãng, Tương hiền tần đang sóng vai bên cạnh Trang Lạc Yên mới nói: “Bạch tuyết mai mặc dù thích chỗ râm mát, ghét ánh mặt trời nhưng mọc dưới tùng bách cũng khó sống, nếu tự tại hơn một chút thì càng dễ nở hoa.”

Trang Lạc Yên kinh ngạc nhìn Tương hiền tần, lời này của nàng ấy tuy hơi khó nghe song cẩn thận ngẫm kỹ lại thấy không có ác ý mà chỉ mang theo sự nhắc nhở kín đáo. Là vờ quan tâm hay thật tình khuyên bảo, Trang Lạc Yên không phân biệt được rõ nên chỉ trả lời: “Biết đâu bạch tuyết mai thích sống dưới tàng cây, tỉ và ta đều không phải bạch tuyết mai, đâu biết nó tự tại hay không?”

“Muội muội nói rất đúng,” Trong giọng Tương hiền tần có chút gì là lạ, nàng cẩn thận ngắm nhìn Trang Lạc Yên, đây là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt long lanh tràn đầy nhựa sống, nào giống như mình đây, đã sớm bị hậu cung này mài đến cạn khô, “Có thể tự tại vui vẻ suốt đời là hay nhất.” Là một nữ tử trong hậu cung chưa từng được sủng ái, nàng thật sự không hề ganh ghét hay có ác cảm với Chiêu sung nghi này, chỉ tiếc cho một nữ tử hoạt bát trẻ trung như vậy, một tấm chân tình lại gửi nhầm nơi.

Hai người đi tới bên ngoài Đào Ngọc các, Trang Lạc Yên mời Tương hiền tần vào uống trà, Tương hiền tần từ chối, nàng cũng không cố mời. Vào phòng trong, ngồi xuống ghế mềm, Trang Lạc Yên nói mình hơi váng đầu, sai Phúc Bảo đi gọi Thái y.

Thái y viện nghe nói Chiêu sung nghi được sủng ái kia cần xem mạch, nào dám chậm trễ, vội phái vị Đồng Thái y có tay nghề khá cao tới chỗ Chiêu sung nghi.

Đồng Thái y năm nay ngoài bốn mươi, bắt mạch cho Chiêu sung nghi qua một mảnh khăn tay, lập tức nhận ra nàng không hề có bệnh, nhưng miệng lại không thể nói như vậy, chỉ nói có thể do thời tiết nóng bức nên khó chịu trong người, khuyên nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Đồng Thái y nói như vậy, ta yên tâm rồi.” Trang Lạc Yên làm bộ lơ đãng hỏi, “Hôm nay nghe nói Uông tần tỉ tỉ bị bệnh, sức khỏe của nàng ấy có vấn đề gì không?”

Đồng Thái y nào biết một Uông tần nho nhỏ bị bệnh, nhưng nghe Trang Lạc Yên hỏi thì đành trả lời: “Uông chủ tử không do hạ quan xem mạch, hạ quan không rõ lắm, mong Chiêu chủ tử thứ tội.”

“Đồng Thái y quá lời rồi, tất nhiên ta biết Thái y viện luôn bận rộn nhiều việc,” Trang Lạc Yên sai người đỡ Đồng Thái y đứng lên, ban cho ông ta vài thứ rồi nói, “Có điều chúng ta là chỗ tỉ muội với nhau, luôn cảm thấy hơi lo lắng, muốn nhờ Đồng Thái y tới đó xem mạch cho tỉ tỉ một chút, không biết có làm phiền thái y hay không?”

“Chăm sóc sức khỏe của các chủ tử là chức trách của hạ quan, đâu dám nhận hai chữ ‘làm phiền’ của chủ tử.” Đồng Thái ý lập tức hiểu ra, Chiêu sung nghi muốn Thái y viện cẩn thận trị liệu cho Uông tần.

Sau khi Đồng thái y ra khỏi Đào Ngọc các tới Tĩnh Ngọc các của Tương hiền tần và Uông tần, Thính Trúc bưng bát băng đi vào: “Mọi người trong cung đều như vậy cả, luôn nịnh bợ kẻ trên cao, giẫm đạp người dưới thấp.”

“Ai chẳng như vậy.” Trang Lạc Yên cười cười, bợ đỡ người trên giẫm đạp kẻ dưới mới là thái độ của người bình thường, hôm nay nàng giúp Uông tần một phen chẳng qua chỉ là để cảm tạ ý tốt vừa rồi của Tương hiền tần mà thôi.

Con gái của gia đình thư hương tuy rất tốt nhưng lại không thích hợp sinh tồn trong cung đình, cũng may người Tương hiền tần chỉ bảo hôm nay là mình chứ không phải người khác.

Song, mọi việc đều có nhân quả, nếu là người khác, chưa chắc Tương hiền tần đã chỉ điểm cho một câu như vậy.

Trong Tĩnh Ngọc các, Tương hiền tần đang ngồi bên giường Uông tần cùng nói chuyện, một cung nữ trông sắc mặt vui mừng vội vã đi vào.

“Bẩm chủ tử, Đồng thái y của Thái y viện cầu kiến ạ.”

“Cô nói là vị Đồng thái y có y thuật nổi tiếng kia?” Tương hiền tần thoáng kinh ngạc nhìn cung nữ, chưa nói giờ không phải là thời điểm quy định thái y xem mạch, bình thường một thái y như vậy sẽ không tới Tĩnh Ngọc các này.

“Nô tì nghe nói Đồng thái y tới xem mạch cho Chiêu sung nghi ở Đào Ngọc các xong liền tới Tĩnh Ngọc các chúng ta.” Cung nữ thành thật trả lời.

“Vị ở Đào Ngọc các kia sao lại muốn giúp ta?” Uông tần ho khan một tiếng, hơi nghi hoặc ngồi dậy, dựa vào đầu giường thở dốc, “Tỉ tỉ, tỉ biết có chuyện gì phải không?”

“Mặc kệ là vì cái gì, trước cứ x bệnh cho muội đã.” Tương hiền tần trấn an Uông tần, ra hiệu cho cung nữ đi mời Đồng thái y vào, sau đó mới nói tiếp, “Muội cứ yên tâm là được.”

Uông tần thở dài, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng và Tương hiền tần đều không phải người được sủng ái trong cung, hôm nay không cần biết Chiêu sung nghi có ý gì, nhưng nếu không nhờ nàng ấy hỗ trợ thì chính nàng cũng không dám tưởng tượng thân thể mình sẽ suy sụp đến đâu.

Đồng thái y đi vào xem mạch, Tương hiền tần thấy thái độ của ông ta rất khách khí, bắt mạch cũng cực kỳ cẩn thận, càng thêm khẳng định là Chiêu sung nghi đã nhắc nhở ông ta. Nàng nhớ tới ánh mắt si mê của Chiêu sung nghi nhìn Hoàng đế cùng với những lời nàng ta đã nói, lại khe khẽ thở dài một tiếng, không biết vì mình vì Uông tần hay vì Chiêu sung nghi.

Bên ngoài cung Kiền Chính, giữa trưa nắng gắt, Cao Đức Trung là tổng quản thái giám nhưng đang dẫn theo một thái giám ôm bồn hoa vội vã đi đến. Vào trong cung, ông mới thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại y phục, bước vào sảnh chính, nhỏ giọng hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, bồn hoa bạch tuyết mai đã làm xong, nên đặt ở đâu ạ?” Nếu là bồn hoa khác, ông không cần hỏi điều này làm gì, nhưng bồn hoa này lại không giống.

Đang phê tấu chương, Phong Cẩn ngẩng đầu nhìn bồn hoa bạch tuyết mai được hoa tượng cẩn thận ôm trong lòng, lại liếc nhìn bốn phía, chỉ vào bồn tùng la hán trên kệ hoa, nói: “Đặt ở cạnh đó.”

“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung nhìn bồn tùng la hán, ra hiệu cho hoa tượng cẩn thận đặt lên.

Sắp xếp xong xuôi, Cao Đức Trung cùng hoa tượng yên lặng lui ra, khi quay người đóng cửa, ông lại liếc nhìn bồn hoa bạch tuyết mai đứng cạnh tùng la hán, đầu cúi càng thấp, bước ra.

***

“Bẩm chủ tử, vì sao người muốn giúp Uông tần?” ‘Thính Trúc cẩn thận ấn vai cho Trang Lạc Yên, “Nô tì nghĩ, tuy Tương hiền tần và Uông tần không có thù oán gì với ai nhưng thật ra cũng không thể giúp được gì.”

“Các nàng ấy nay chỉ sống theo phương châm ‘tự bảo vệ mình’, nói gì đến giúp đỡ ta, chẳng qua là không muốn có thêm một địch thủ mà thôi.” Trang Lạc Yên tựa vào lưng ghế, mềm người lười nhác như thể không xương, “Hôm nay Hoàng thượng thấy ta và nàng ấy đi cùng nhau, huống hồ nàng ấy cũng coi như có ơn chỉ điểm giúp ta. Sống trong hậu cung, nợ cái gì thì nợ nhưng nhất thiết không thể nợ ân tình người khác.” Hơn nữa, lúc ấy Tương hiền tần cố ý đề cập đến bệnh tình của Uông tần, e là đã có ý định nhờ nàng giúp đỡ.

Thính Trúc lập tức hiểu ra, nhưng lại nhớ tới lời Tương hiền tần nhắc nhở chủ tử không nên động tâm, tim thoáng giật thót, nhớ tới lời chủ tử trong vườn hoa lê hai tháng trước, không biết nên nói gì cho phải.

Lần thứ hai ngẩng đầu đã thấy chủ tử nhắm hờ hai mắt, tay nàng dừng lại, ra hiệu cho cung nữ đang đứng quạt phía sau nhẹ tay một chút rồi mới đứng dậy nhẹ nhàng lui ra ngoài.

“Chủ tử ngủ rồi à?” Vân Tịch bưng bát nước mơ chua ướp lạnh định đi vào, thấy Thính Trúc bước ra liền thoáng liếc mắt vào phòng trong, hạ giọng nói, “Vậy ta đặt bát này lên khay băng nhé.”

“Mới rồi chủ tử vừa ăn băng mài, bát nước mơ này cứ đặt đó cũng được,” Thính Trúc nhìn lên, lau mồ hôi trên trán, “Năm nay thời tiết cũng chưa tính là nóng nhất đâu, thời điểm nóng nhất năm ngoái, Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương cùng với vài chủ tử có mặt mũi nhất đều đến sơn trang tránh nóng cả.”

“Năm ngoái đúng là nóng thật.” Vân Tịch nhớ thời điểm này năm ngoái, phủ họ Trang trên dưới đều đang tất bật chuẩn bị để đưa chủ tử vào cung, nay chủ tử đã là tòng tam phẩm sung nghi, thời gian trôi nhanh quá.

“Thính Trúc, Vân Tịch, người bên điện Trung Tỉnh đến hỏi chỗ chúng ta còn đủ băng để dùng không, nếu không đủ thì bảo họ mang thêm tới.” Phúc Bảo đầu đầy mồ hôi đi vào, thấy hai người liền hỏi.

“Lúc này chủ tử đang ngủ, băng trong phòng vẫn còn đủ dùng, tạm thời không cần thêm đâu, bảo họ sau buổi trưa hãy mang tới.” Thính Trúc nghĩ một chút, lại nói thêm, “Nhớ là thưởng ít bạc cho người tới hỏi nhé.”

“Biết rồi,” Phúc Bảo gật đầu, “Tôi ra bảo bọn họ.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top