Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 42: 42

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 306 lượt xem
  • 2116 chữ
  • 2023-01-02 18:40:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Có lẽ ban ngày ngủ hơi nhiều, lúc này Trang Lạc Yên hoàn toàn không hề buồn ngủ, chỉ bám vào ngực Hoàng đế như thể không muốn rời xa, chầm chậm nhắm hai mắt lại lắng nghe từng động tĩnh ban đêm.

“Ái phi không ngủ được?” Đêm tối yên tĩnh, đột nhiên tiếng nói của Hoàng đế truyền tới, Trang Lạc Yên không ngờ hắn còn chưa ngủ, sửng sốt một lát mới nói, “Hoàng thượng còn chưa ngủ ư, thiếp làm phiền đến ngài sao?” Nói xong liền nhích đầu khỏi ngực Hoàng đế.

Vươn tay níu người lại, vuốt ve mái tóc mềm mượt mát lạnh, giọng Phong Cẩn hơi khàn khàn: ”Mỹ nhân trong lòng, trẫm sao ngủ được.” Nói xong, cúi đầu hôn nhẹ lên má người nằm trong ngực, gương mặt này mặc dù không phải đẹp nhất nhưng sạch sẽ, không có mùi vị phấn son, mỗi khi nhìn lại khiến hắn muốn hôn vài lần.

Trong bóng đêm, Trang Lạc Yên cười nhẹ, khi ở trên giường vị Hoàng đế này luôn tán tỉnh rất khá, tay nàng cũng đặt vào lồng ngực của hắn, cười nói: “Hoàng thượng cứ luôn khen thiếp như vậy, thiếp sợ sẽ có ngày mình quên mất bản thân là ai.” Nói đến đó, tựa hồ phát hiện mấy lời này không ổn lắm, nàng dừng ngang, chuyển câu chuyện, “Hôm nay trong cung có một hoa tượng nói, hoa súng Hoàng thượng tặng thiếp đã qua mùa rồi.”

Hoa cũng có ngày úa tàn, mỹ nhân sao lại không ó lúc tàn tạ héo hon?

Phong Cẩn vỗ nhẹ lên lưng Trang Lạc Yên: “Chỉ là một bồn hoa súng thôi, ái phi thích hoa gì, trẫm bảo người mang tới cho nàng là được, hoa có nở ắt có tàn, trẫm không nghĩ ái phi cũng là người vì hoa tàn mà thương tiếc đấy.”

“Thì ra trong mắt Hoàng thượng, thiếp là một kẻ phàm tục chỉ biết ăn uống không hiểu phong hoa tuyết nguyệt.” Trang Lạc Yên hơi hờn dỗi, ngay sau đó lại hít vào một cái, như thể cũng biết mình là người thế nào vậy.

Phong Cẩn cười ra tiếng, lát sau mới lên tiếng: “Trước trẫm đã nói với nàng rồi, trong cung có bao giờ thiếu phi tần am hiểu cầm kỳ thi họa phong hoa tuyết nguyệt đâu, ái phi không cần tự so sánh mình với người khác, nàng đương nhiên không giống mọi người.”

Những lời đàn ông nói sau khi hoan lạc đều không thể tin được, Trang Lạc Yên cũng tự hiểu vị trí của mình, song nàng cũng biết, nếu mình yêu người đàn ông này thì sẽ phản ứng thế nào khi nghe những lời đó.

Có đôi khi, ngôn ngữ không đủ để biểu đạt tình cảm của một người mà phải dùng đến ngôn ngữ cơ thể để thể hiện.

Phong Cẩn cảm nhận được người tựa vào lòng mình đang hơi run run, thậm chí ngay cả lời cũng không cất nổi. Hắn bắt đầu ngẫm lại, loại tán tỉnh tương tự mình đã từng nói với bao nhiêu phi tần, và họ đã phản ứng thế nào?

“Đối với thiếp, Hoàng thượng cũng là đặc biệt nhất.”

Thanh âm hơi khàn khàn lại thoáng run rẩy, không phải vì cổ họng chưa khỏi hẳn, Phong Cẩn biết, là vì người này đang kích động vô cùng.

“Ngủ đi.” Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, một câu “không giống” đổi lấy “đặc biệt nhất”, lần này hắn lời không nhỏ.

Tuy nghĩ như vậy, bàn tay đang vỗ lưng nàng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Sáng sớm, thái dương ngày mới chưa mọc lên, Phong Cẩn đã thức dậy. Ngón tay nõn nà như ngó sen sửa sang vạt áo cho hắn, sau đó đeo ngọc bội túi thơm lên đai lưng giúp hắn, hình như đây là lần đầu tiên nàng giúp hắn sửa sang y phục lên triều, rõ ràng chân mày khóe mắt đều lộ ra nét mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo không sao tả xiết, như thể tìm được hi vọng cho ngày mai, thoáng chốc đã bừng lên rạng rỡ.

“Hoàng thượng khởi giá.”

Người con gái yểu điệu trong làn váy mềm hơi liêu xiêu cúi người hành lễ, bị hắn đưa tay cản lại, thấp giọng cười nói: “Đêm qua ái phi vất vả rồi, vẫn nên đi nghỉ một lát.” Nói xong, thấy nàng nở nụ cười tươi tắn như hoa mới quay người đi ra ngoài.

Đế vương đều không thích quay đầu, trong mắt bọn họ, luôn là người khác nhìn bọn họ đi mất, còn họ chưa bao giờ cần quan tâm ánh mắt người nhìn theo sẽ thế nào, bởi không cần nhìn, bọn họ cũng biết, trong mắt người đó luôn là kính cẩn, sợ hãi và thấp thỏm không yên.

Phong Cẩn đi tới cửa, không hiểu vì sao, không hề có bất kì dự liệu nào, đột nhiên quay đầu lại, một cái quay đầu, liền thấy được tình yêu không thể che giấu trong mắt một nữ tử. Ánh mắt này dường như trong quá khứ hắn đã từng nhìn thấy từ nàng, nhưng khi đó nàng che giấu quá nhanh, mà lúc ấy hắn cũng không quan tâm trong mắt nàng là loại tình cảm gì.

Chiêu sung nghi hình như không ngờ Hoàng thượng quay đầu nhìn lại, hơi hoảng hốt, sau đó cúi đầu nghiêng người hỏi: “Hoàng thượng còn quên gì chăng?”

“Không có,” Phong Cẩn bình thản nói, “Nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm đi đây.”

Ngự giá của Đế vương rời khỏi cung Hi Hòa, hướng về phía điện Kim Loan, vì trời chưa sáng rõ, trên bầu trời vẫn còn thấy được mấy vì sao lấp lánh. Cao Đức Trung cúi thấp đầu đi bên kiệu vua, suốt dọc đường an tĩnh, ra khỏi nội cung, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Hoàng thượng.

“Cao Đức Trung, lát nữa ngươi bảo người đem chiếc cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo có khắc hoa súng đưa đến cung Hi Hòa.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung thoáng giật mình, cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo chỉ có vài chiếc, mà chiếc có khắc hoa lại càng tinh xảo, đẹp đẽ, Hoàng thượng muốn ban cho vị chủ nhân ở cung Hi Hòa kia? Nếu ông nhớ không lầm, trong cung chỉ có Hoàng hậu và Thục quý phi là từng được ban thưởng cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo, ngay cả vị Yên quý tần rất được sủng ái mấy năm gần đây cũng không hề có.

Nhớ tới ngày trước khi Chiêu sung nghi thất thế, Cao Đức Trung cảm khái, trong hậu cung có lên có xuống, chưa tới giờ khắc cuối, chưa biết ai thắng ai thua.

Trong cung Thái hậu, chỉ vài phi tần có vai vế được ngồi, Trang Lạc Yên ngồi bên dưới Từ chiêu dung, cùng các “đồng nghiệp” khác nghe Thái hậu giảng dạy đức dung của người phụ nữ.

Thái hậu nói vài câu râu ria xong, nhìn về phía Trang Lạc Yên đang ngồi ngay ngắn kính cẩn, hỏi: “Hôm trước nghe nói có kẻ không ra gì làm hại Chiêu sung nghi ngã xuống hồ, nay đã bình phục?”

“Làm phiền đến Thái hậu nương nương phải bận tâm, tần thiếp đã bình phục ạ.” Trang Lạc Yên đứng dậy nghiêng người, “Để Thái hậu nương nương lo lắng, tần thiếp thật có tội.”

“Ngươi vô cớ phải chịu khổ, nào có tội gì.” Thái hậu từ ái cười cho nàng ngồi xuống, lại thở dài nói, “May mà Hoàng thượng anh minh, không để ngươi phải chịu oan khuất, trong cung này luôn có vài kẻ tham lam như vậy đấy, quả thực nên cảnh cáo một chút, Hoàng hậu thấy có đúng không?”

“Con dâu xin ghi nhớ lời mẫu hậu dạy.” Hoàng hậu gắng gượng cười thật đoan trang, đứng dậy hành lễ với Thái hậu.

Mọi người ở đây đều biết Thái hậu đâu phải quan tâm tới Chiêu sung nghi, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội này làm Hoàng hậu mất mặt mà thôi, nếu không sao lại nói thẳng thừng đến thế? Song, những chuyện này không liên quan đến họ, họ cứ coi như đang xem kịch là được.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Chiêu sung nghi, bọn họ lại thấy buồn cười trong lòng, việc này vốn không có quan hệ gì với nàng, nàng là người bị hại, nghe nói thế lại cảm thấy xấu hổ, đúng là còn vụng về lắm, chẳng lẽ nàng dựa vào vẻ vụng về ấy hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng?

Không quan tâm các phi tần nghĩ gì, Trang Lạc Yên quyết tâm không gia nhập ván cờ của Thái hậu và Hoàng hậu, làm mất lòng ai cũng sẽ nhận kết cục rất thảm, mà trong tình hình này, không ai có thể thực sự lấy lòng cả hai bên, nàng tự thấy mình không có khả năng ấy, và cũng sẽ không cố gắng đi làm loại chuyện này.

Trong cuộc chiến vừa rồi, Thái hậu chiếm thế mạnh hơn. Trang Lạc Yên theo các phi tần ra khỏi cung An Khang, nhìn theo phượng giá rời đi, chờ các phi tần địa vị cao hơn lên kiệu rồi bản thân mới ra về.

Không biết có phải trùng hợp chăng, kiệu của Trang Lạc Yên và Tương hiền tần cái trước cái sau đi một đường, Trang Lạc Yên nghĩ một chút rồi mời Tương hiền tần cùng tiến lên ngang mình.

“Tinh thần của Chiêu sung nghi muội muội hình như đã khá lên nhiều.” Tương hiền tần cố khen một câu, dưới bóng cây, cười rất dịu dàng, “Ta cũng yên tâm hơn rồi.”

“Cảm tạ tỉ tỉ đã nhớ tới.” Trang Lạc Yên cười cười, “Chỉ rơi xuống nước một chút, đâu phải chuyện lớn gì.”

“Muội muội thật là rộng lượng,” Tương hiền tần vẫn cười tủm, đột nhiên nói, “Hôm trước Hoàng thượng vừa đặc biệt ân chuẩn Thục quý phi về thăm nhà, thật đúng là ân điển lớn.”

Trang Lạc Yên hơi ngạc nhiên, không ngờ Tương hiền tần sẽ nói chuyện này với mình. Đối với nữ tử trong cung, đừng nói về thăm nhà, ngay cả chuyện được gặp người nhà cũng đã là ân điển của Hoàng đế ban cho, chưa nói phi tần cấp thấp như nàng, kể cả “đẳng cấp” như mấy người Hoàng hậu, Thục quý phi, e là mỗi năm cũng khó được gặp người nhà một lần.

Nghĩ vậy, Trang Lạc Yên không thể không cảm thán, các loại phim truyền hình về cung đình kiếp trước đúng là “điêu” thật, nào là cha mẹ anh chị em của phi tần vào cung gặp mặt như đi chợ, nào là bàn bạc kế sách đối phó này nọ, khi đến nơi đây nàng mới biết thế nào mới thực sự là “hậu cung không được tham gia chính sự”, là “cung đình là nấm mồ chung của phụ nữ”.

Nghĩ lan man một chút, Trang Lạc Yên quay sang cười nói: “Thục quý phi vào cung đã vài năm, nay Hoàng thượng đặc biệt cho phép về thăm nhà, hiển nhiên là hoàng ân như biển.”

“Đúng là hoàng ân như biển.” Tương hiền tần nhớ lại, mình vào cung đã bao năm, chỉ có một lần được gặp người nhà, năm ấy mưa thuận gió hòa, Hoàng thượng đặc biệt cho phép các phi tần được gặp người thân, không phải mình nàng mới được.

Trang Lạc Yên vẫn không chắc chắn về thái độ của Tương hiền tần với mình, nói là địch, nàng ấy chưa từng hãm hại mình, đôi khi còn ra vẻ tình cờ nhắc nhở mình một chút; nói là bạn, không thấy nàng ấy có ý định lôi kéo mình, người này dường như chỉ muốn cố gắng sống bình thản hết cuộc đời tại đây, đồng thời thờ ơ xem người khác diễn trò. Nhưng chính cuộc sống của người này khiến Trang Lạc Yên thấy rõ, một phi tầnđược sủng ái sẽ phải nhận loại đối xử như thế nào.

Một hiền tần, trong cung được coi là một chủ tử không lớn cũng không tính nhỏ, vậy mà lại không mời nổi một thái y được việc, đồ dùng thường ngày cái gì cũng thiếu. Với một người thích hưởng thụ như Trang Lạc Yên, cuộc sống như thế thực sự không thể coi là dễ chịu.

Nhưng vị Tương hiền tần này hình như chưa bao giờ vô duyên vô cớ nói những lời vô ích vô can với mình, lần này nhắc tới chuyện Hoàng đế cho phép Thục quý phi về thăm nhà là có ý gì?

Là muốn nhắc nhở mình về mức độ được sủng ái của Thục quý phi để mình cẩn thận, hay còn ngầm ý nào khác?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top