“Lại là cung Hi Hòa…” Từ chiêu dung hơi biến sắc, “Ban đầu gặp ở vườn trúc, ta đã cảm giác Trang Lạc Yên kia là một đối thủ đáng gườm, nay nhìn lại thì quả đúng như vậy.”
“Hồi đó Yên quý tần chẳng phải cũng từng được sủng ái như vậy, nay vẫn chỉ là một quý tần nho nhỏ,” Liễu Nhứ an ủi, “Biết đâu Chiêu hiền dung lại là một Yên quý tần thứ hai.”
“Nếu nàng ta là một Yên quý tần thứ hai, vậy sao chỉ trong một năm ngắn ngủi, Hoàng thượng đã đưa nàng ta lên hàng trắc nhị phẩm hiền dung, còn độc chiếm một cung.” Ánh mắt Từ chiêu dung trở nên sắc bén, “Chỉ sợ ả sẽ là một Thục quý phi thứ hai.”
Nếu không phải vì Tô Nhụy Tử, hôm nay nàng chắc đã ở phân vị “phi” trắc nhất phẩm, đâu chỉ là một chiêu dung chính nhị phẩm?
Trang Lạc Yên cùng Hoàng đế nằm trên giường, mấy lần trước tuy Hoàng đế lật thẻ bài của nàng song bởi lo nàng mới “sảy thai” nên vẫn đơn thuần chỉ là ngủ mà không làm gì khác, hiện tại đã qua một tháng, Hoàng đế cuối cùng cũng không muốn sắm vai Liễu Hạ Huệ nữa.
Yêu tinh đánh nhau một trận sảng khoái vui vẻ xong, Hoàng đế thỏa mãn ôm Trang Lạc Yên: “Mỗi lân ôm ái phi trẫm luôn cảm thấy thật mỹ mãn.”
Trang Lạc Yên kỳ thực rất muốn trả lời một câu rằng nàng cũng rất hài lòng, có điều trên mặt vẫn phải bày ra vẻ ngượng ngùng e lệ rất đúng điệu.
“Từ hôm nay sứ thần các nước đều chuẩn bị ra về, tối mai sẽ cử hành dạ yến, nàng cũng đến dự đi.” Hoàng đế lại cố ý bổ sung một câu, “Lễ vật thưởng cho Cao Mỹ quốc trẫm đã định ra rồi, tính ngang phân nửa giá trị lễ vật bọn họ tiến cống để thưởng lại, không có lý nào chủ nhân trả lễ cho hạ nhân còn nhiều hơn lễ nhận được.”
Giờ khắc này Trang Lạc Yên cảm thấy đồng chí Hoàng đế kia thật là vừa mắt, bèn nói: “Thiếp cũng thấy vậy, hạ nhân vẫn nên an ổn làm hạ nhân thì hơn.”
“Xem ra cách nghĩ của ái phi và trẫm rất giống nhau,” Phong Cẩn cười, hôn lên trán Trang Lạc Yên một cái, “Trẫm từ nhỏ đã không thích những tiểu quốc chỉ biết đến vòi tiền này, ái phi quả đúng là bảo bối trong tim trẫm.”
Tim của anh chắc phải rộng lắm nhỉ, nếu không sao chứa hết được ngần ấy “bảo bối”? Trang Lạc Yên rất khinh bỉ trước kiểu tán tỉnh ngọt ngào không cần nghĩ ngợi của Hoàng đế, ngoài miệng lại nói: “Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, còn thiếp chỉ là không cam lòng mà thôi.”
“Ái phi đâu biết, hồi trước trẫm cũng là không cam lòng như vậy,” Phong Cẩn rất hài lòng trước cách kiêu ngạo rất đáng yêu của Trang Lạc Yên, cảm khái nói, “Năm ấy trẫm còn nhỏ, nhìn Cao Mỹ tùy tiện đưa ra vài thứ không đáng tiền tiến cống cho ta, rồi nhận được hàng đống ban thưởng đắt giá từ phụ hoàng, vẫn thấy không cam lòng đến tận bây giờ, hôm nay cuối cùng đã xả được nỗi giận trong lòng bấy lâu.”
Nghe nữ tử trong lòng cười khe khẽ vì lời nói của mình, Phong Cẩn siết vòng tay thêm chặt, lòng ấm áp dạt dào.
***
Đàn ông luôn có mới nới cũ, còn phụ nữ luôn lưu luyến tình xưa, vì vậy khi hai sinh vật này ở bên cạnh nhau, cuộc sống thực tế giống như phim tâm lý nhiều tập chứ không phải truyện cổ tích.
Trang Lạc Yên tự tay đeo một miếng ngọc bội cho Hoàng đế, giữ tư thế nửa ngồi ngước lên nhìn, ngưỡng mộ đong đầy ánh mắt: “Hoàng thượng, trời vẫn lạnh lắm, đi đường phải cẩn thận.”
“Trẫm biết, gần đây sức khỏe nàng không được tốt, nàng mới là người nên cẩn thận đấy.” Phong Cẩn nâng Trang Lạc Yên dậy, vuốt lên mái tóc đen xõa tung sau lưng nàng, “Mấy ngày trước trẫm đã bảo điện Trung Tỉnh cho người dọn dẹp hồ sen, năm nay hoa sen sẽ vẫn đẹp như năm ngoái.”
“Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên bỗng dưng mở to mắt, rồi lại lập tức dời đi, “Thiếp luôn luôn gây phiền toái cho Hoàng thượng.”
“Sao ái phi lại nghĩ vậy, trong lòng trẫm, nàng không phải là một nỗi phiền toái.” Phong Cẩn kéo nàng vào lòng, “Nàng là người trẫm yêu, không được nói như vậy nữa. Hậu cung này không ít người, tâm tư nàng thanh khiết thiện lương, khó tránh khỏi bị người ghen ghét, trẫm tin vào tâm hồn nàng, vì vậy không cần phải lo lắng nhiều như thế.”
Buông nữ tử trong lòng, tự tay lau đi lệ trên khóe mắt nàng, Phong Cẩn cười nói: “Thời gian không còn sớm, trẫm nên vào triều rồi, nàng nghỉ thêm một chút đi.”
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên dựa vào cạnh cửa, lưu luyến nhìn theo bóng dáng Hoàng đế xa dần.
Phong Cẩn quay đầu lại, thấy Trang Lạc Yên còn lưu luyến nhìn theo mình, khóe miệng hơi cong lên, quay người rời khỏi cung Hi Hòa.
Mười lăm tháng Giêng – tiết Nguyên Tiêu, là ngày lễ đầu tiên của năm mới, các chủ tử trong cung đều sai nô tài của mình làm một chiếc đèn lồng thật đẹp, tối đó đốt nến treo lên cây, tỏ ý cầu phúc với trời cao.
Các phi tần của hậu cung đều vắt óc nghĩ cách trang trí đèn, mong muốn đèn của mình có thể lọt vào mắt Hoàng đế, bởi vì tối đó Hoàng đế sẽ chọn ra chiếc đèn lồng đẹp nhất.
Ngự hoa viên thấp thoáng bóng hồng tha thướt lộng lẫy, các phi tần mang theo cung nữ thân cận, oanh yến nói cười, như tiên cảnh giữa nhân gian.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu nắm tay đi tới, nhìn ngắm những chiếc đèn treo khắp nơi, bình phẩm từng cái từng cái.
“Đèn năm nay đẹp hơn năm ngoái rồi.” Hoàng hậu chỉ vào một chiếc đèn lồng vẽ tiên đồng dâng đào, “Trông rất sống động, là đèn của ai đây?”
Một thái giám đứng bên cạnh bước lại nhìn bảng tên trên đèn, lại quay về bẩm báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đèn này của Tô tu nghi làm ạ.”
“Tô tu nghi thật dụng tâm.” Nụ cười của Hoàng hậu nhạt đi một chút, “Thưởng.”
Phong Cẩn liếc nhìn chiếc đèn, không bình phẩm gì, lại quay sang nhìn bốn phía, đột nhiên chỉ vào một chiếc tròn vo, “Lấy chiếc đèn kia xuống cho trẫm xem một lát.”
Thái giám bước lên gỡ chiếc đèn xuống, Phong Cẩn nhận lấy nhìn kỹ, lập tức cảm thấy cười không được mà bực cũng không xong.
Chiếc đèn lồng này được làm thành hình con heo con, không xấu xí như heo thường mà tròn xoe, ngây thơ đáng yêu, trên bụng heo còn đề hai câu thơ, chữ khá đẹp nhưng thơ thật chẳng ra sao.
“Heo này chỉ ở trên trời có, nhân gian thấy được mấy lần đâu.”(*) Phong Cẩn cười, ho một tiếng, nhìn bảng tên dưới đèn, “Chiêu hiền dung, một bài thơ hay như vậy, vào tay nàng lại bị hủy hoại thành thế này.”
(*) Sửa lại từ hai câu trong bài thơ “Tặng Hoa khanh” của Đỗ Phủ.
Đứng lẫn trong đám người, Trang Lạc Yên thấy đèn của mình bị Hoàng đế xách ra, khóe miệng thoáng giật giật, hứng bao ánh mắt trêu chọc “thẩm mỹ kỳ cục” từ các phi tần, thi lễ với Hoàng đế một cái: “Bẩm Hoàng thượng, thiếp tự nhận thấy bộ dáng con heo này ngây ngô đáng yêu, heo khác không thể sánh được, vì vậy mới nghĩ chỉ có câu thơ này mới xứng với heo ấy mà thôi.”
“Thì ra thơ bình thường không xứng với chiếc đèn con heo này,” Phong Cẩn nhấc chiếc đèn lại nhìn một lát, “Coi như cũng có sáng tạo, Cao Đức Trung, thu chiếc đèn này về, đừng dọa đến những người khác.”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn chiếc đèn trông chẳng ra sao kia, lại nhìn theo bóng Cao Đức Trung rời đi, đó chẳng phải lối đi về phía cung Kiền Chính hay sao?
“Đèn của Chiêu hiền dung quả thật đặc biệt.” Tô tu nghi nửa cười nửa không nhìn Trang Lạc Yên, không chờ Trang Lạc Yên trả lời, lại đi nhanh về phía Thục quý phi.
Trang Lạc Yên thở dài trong lòng, các đồng chí khác xuyên không mà dùng mấy hình chibi khoe tài nhất định sẽ nhận được một đống lời trầm trồ khen ngợi, vì sao đến lượt nàng lại thành bi thảm thế này?
Quả nhiên, hiện thực và tiểu thuyết tuyệt không giống nhau, thẩm mỹ của cổ nhân và người hiện đại cũng không cùng một cấp bậc.
“Chiếc đèn này của ai? Mỹ nhân cầm đèn, trông rất đẹp và vui mắt.” Phong Cẩn chỉ vào một chiếc đèn mỹ nhân, lập tức có cung nhân lấy xuống.
“Sương trắng phơi trên thềm, đêm khuya lan dép lụa, toan rủ bức rèm thưa, ngắm trăng thu sáng tỏ.”(*) Phong Cẩn đọc bài thơ trên đèn, liếc nhìn các phi tần sau lưng, không nói thêm gì, chỉ sai một thái giám thu đèn lại.
(*) Bài “Nỗi oán nơi thềm ngọc” của Lý Bạch, bản dịch thơ của Trần Trọng San.
Thục quý phi nhìn chiếc đèn mỹ nhân, lại chếch mắt nhìn về phía sau, trên mặt thoáng hiện lên vẻ coi thường.
“Làm điệu làm bộ khiến người ta ê cả răng.” Tô tu nghi cười khinh bỉ, song cũng không dám quá lớn tiếng.
Hoàng hậu hình như nghe được lời Tô tu nghi nói, nghiêng vai nhìn về phía Thục quý phi. Thục quý phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, không có ý nhường.
Hai người nhanh chóng dời mắt, nhưng Trang Lạc Yên bắt gặp trọn vẹn cảnh này, chép miệng cảm khái, hai người này chỉ cần dựa vào ánh mắt là có thể đánh một trận long trời lở đất rồi.
Sau tiết Nguyên Tiêu, mọi người trong cung liền nghe được một tin mới từ cung Kiền Chính truyền ra, Hoàng đế lật thẻ bài của Từ chiêu dung ở Sướng Thiên lâu.
Trang Lạc Yên nghe được tin, không khỏi nhíu mày, Từ chiêu dung lần này lại phục sủng hay là Hoàng đế nổi hứng nhất thời? Nếu là cái trước thì không được hay lắm, vị này dường như có địch ý rất khó hiểu với mình.
Buổi sáng tỉnh dậy, Phong Cẩn dang hai tay để Từ chiêu dung sửa lại áo bào cho mình, thấy Từ chiêu dung quỳ xuống đất thắt giày, Phong Cẩn vươn tay nâng dậy: “Sàn lạnh, việc này để cung nữ làm là được.”
“Làm chuyện gì vì Hoàng thượng, thiếp cũng cam tâm tình nguyện.” Từ chiêu dung thắt dây giày xong mới đặt tay mình lên tay Phong Cẩn, chầm chậm đứng dậy.
“Nếu nàng bị lạnh, trẫm sẽ đau lòng.” Phong Cẩn vuốt lên tóc Từ chiêu dung, lại cảm thấy mái tóc này không được mượt mà như tóc Chiêu hiền dung, lập tức thu tay về, “Trẫm nên đi rồi.”
Đi tới cửa, Phong Cẩn quay lại, chỉ thấy Từ chiêu dung rất cung kính khom người cúi đầu, kính cẩn có thừa, lại cũng nhiều thêm một chút nhạt nhẽo buồn tẻ.
Hoàng đế đi rồi, Từ chiêu dung mới ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy lưu luyến không rời và cả hoang mang không rõ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận