Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 76: 76

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 314 lượt xem
  • 2151 chữ
  • 2023-01-02 21:54:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

***

“Ái phi hôm nay hào hứng thật.”

Bỗng nhiên quay đầu lại, Trang Lạc Yên đứng dưới ánh mặt trời, nhìn Hoàng đế dưới tán cây, cười tươi sáng, bước tới thi lễ: “Thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Sau khi Hoàng đế miễn lễ cho nàng, Trang Lạc Yên kéo sợi dây diều trên tay, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng có muốn thả diều không, chỗ thiếp vẫn còn một cái đấy, tiếc là không phải loại thiếp thích, nhưng có lẽ những thứ oai phong dũng mãnh sẽ hợp với sở thích của Hoàng thượng chăng?”

Phong Cẩn lại nổi hứng thú, hỏi: “Thế à, là con diều hình gì?”

Phúc Bảo đứng bên cạnh phục vụ bèn dâng con diều lên, Phong Cẩn lướt mắt nhìn thoáng qua, lập tức cười lớn, hắn còn tưởng là hình con hổ hay sư tử gì đò, ai dè lại là một con hãn huyết bảo mã.

“Hoàng thượng là thiên tử, thiên tử phải quản lý vạn dặm giang sơn, cưỡi một con hãn huyết bảo mã chỉ là chuyện vặt thôi đúng không?” Trang Lạc Yên nói đến đó, cười cười đắc ý, “Huống chi con hãn huyết bảo mã thiếp tặng Hoàng thượng còn biết bay nữa, chẳng phải chính là thiên mã trong thần thoại đó sao, thiên tử cùng thiên mã, quả là một đôi trời sinh.”

“Đây là lần đầu trẫm được biết, một đôi trời sinh còn có thể trong tình huống này đấy.” Phong Cấn nhận con diều, tỉ mỉ ngắm một chút, tỏ vẻ hơi ghét bỏ, nói, “Con ngựa này là nô tài nào vẽ, cái bụng tròn như bụng heo.ݍ

Phong Cẩn vừa dứt lời, sắc mặt Thính Trúc và Phúc Bảo lập tức trở nên rất quái dị.

Từ sắc mặt cung nhân nhìn ra vấn đề, khóe miệng Phong Cấn thoáng giật giật, chỉnh lại sợi dây trong tay, nhớ đến bức tranh do Ninh Phi vẽ, thứ đồ chơi này của Trang Lạc Yên quả thật là không thể so sánh. Trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài miệng hắn vẫn bồi thêm một câu: “Mập thì có mập nhưng nhìn qua coi như cường tráng, thiên mã quả là không giống vật phàm.”

Lần này đổi sang Cao Đức Trung thay đối sắc mặt, trở nên rất kỳ quái, đôi mắt không to lắm của ông ra sức trợn lên nhìn con hãn huyết bảo mã kia, rồi lại cảm khái trong lòng, thế mà Chiêu hiền dung còn không biết xấu hổ nói đó là hãn huyết thiên mã, gọi hãn huyết thiên trư thì đúng hơn. Bảo sao Chiêu hiền dung không muốn dùng con diều này, là chê nó xấu đấy thôi. Ấy thế mà Hoàng thượng còn tìm được “ưu điểm” của bức tranh xấu không để đâu cho hết này rồi an ủi Chiêu hiền dung, e là chỉ Hoàng thượng mới có khả năng này.

Một ngày xuân trong xanh tươi đẹp, tuấn nam mĩ nữ quấn quýt thân mật tắm mình trong ánh nắng chan hòa cùng thả diều, có thể coi là một hình ảnh đẹp đẽ, bay trên bầu trời không phải rồng và phượng mà là tuấn mã cùng khổng tước khiến người ta cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.

“Rớt, rớt, Hoàng thượng người phải chạy vài bước nữa đi, không thì ngựa bay không bay nổi nữa đó.”

“Nhanh nữa lên, nhanh nữa lên, chạy bên trái! Có gió kìa.”

Cao Đức Trung câm nín đứng nhìn Hoàng đế bị Chiêu hiền dung chỉ huy chạy tới chạy lui mà trên mặt vẫn tươi cười, cuối cùng đành chậm rãi dời mắt, ông thật sự không muốn thừa nhận, Hoàng thượng uy vũ của ông bị một phi tần sai bảo luôn miệng mà còn cao hứng được.

Nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ này của Cao Đức Trung, nhất định sẽ nói cho ông ta biết, đây chính là loại tính cách đáng khinh trong truyền thuyết đấy, một vài tên giống đực có loại gene ẩn này, khi bị người động tới sẽ biểu hiện thuộc tính ra ngoài.

Trang Lạc Yên nheo mắt nhìn Hoàng đế chạy qua chạy lại, cười xán lạn như mặt trời trên đầu, sai bảo Hoàng đế chạy lung tung có cảm giác như trút được giận vậy.

Cùng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, Hoàng hậu ngồi bên bàn đá vẽ bát tiên ngoài sân, ngẩng đầu nhìn không trung thêm một con diều, đẩy đĩa bánh mà cung nữ vừa bưng lên: “Đưa xuống đi, bổn cung không muốn ăn.”

Hòa Ngọc liếc nhìn, đỡ đĩa bánh trên tay cung nữ, đến gần Hoàng hậu, khẽ khuyên nhủ: “Nương nương, trưa nay người chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ còn chừng một canh giờ mới tới bữa tối, người ăn chút gì đi đã.”

“Trước thì có sủng phi sau lại thêm mĩ nhân mới vào, những người này thủ đoạn liên miên, Hoàng thượng lại liên tục lưu luyến giữa bọn họ…” Hoàng hậu thở dài một hơi, “Lát nữa bảo Điểm Thúy dọn dẹp kho riêng của bổn cung, chọn lấy vài món trang sức và vải vóc thích hợp thưởng cho ba người mới vào cung đi, bên điện Trung Tỉnh đã sắp xếp chỗ ở cho họ chưa?”

“Bẩm nương nương, đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ có điều Hoa Hồng Tụ vốn được xếp vào ở trong thiên điện cung Hi Hòa lại bị chuyển sang cung Ninh phi nương nương.” Hòa Ngọc thấy Hoàng hậu tỏ vẻ thắc mắc bèn giải thích, “Trưa nay Cao tổng quản tới điện Trung Tỉnh nói, bên cung của Thục quý phi và Chiêu hiền dung không cần sắp xếp thêm người mới vào.”

“Hậu cung nhiều phi tần như vậy, lại chỉ có cung cùa hai người này không cho phép người khác vào,” Hoàng hậu mỉm cười như giễu cợt, “Cứ đợi mà xem, ba người mới vào này không đơn giản đâu, nhất là cô nàng Ninh Sanh Dụ đó, e rằng ngay cả Tô Nhụy Tử cũng phải kiêng dè đấy.”

Hoàng hôn dần buông xuống, dây của con diều khổng tước và hãn huyết bảo mã lại bị quấn vào nhau, nhìn hai con diều quấn quýt trên không trung, Trang Lạc Yên quay phía Hoàng đế: “Hoàng thượng, làm sao bây giờ?”

Phong Cẩn cười cười với nàng, nhanh nhẹn lấy kéo cắt đứt dây diều: “Nếu đã quấn vào nhau, vậy để bọn chúng tự do bên nhau đi.”

Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn hai con diều quẩn quýt lấy nhau rồi biến mất trong ánh chiều, mặt lộ vẻ ao ước “Thật tốt.”

Phong Cẩn trầm mặc nhìn người con gái bên cạnh, biểt nàng ao ước điều gì. Hắn không hứa hẹn với nàng, chỉ lẳng lặng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy tay đối phương: “Cao Đức Trung, bữa tối nay bày ở cung Hi Hòa đi.”

“Thưa vâng.” Cao Đức Trung thấp giọng trả lời, tiểu thái giám bên cạnh nhanh nhẹn đi báo lại cho ngự thiện phòng.

Trang Lạc Yên cúi đầu, lặng im lật mắt khinh bỉ một cái, diều đứt dây rồi còn muốn tự do bên nhau á, chốc nữa thôi đã rơi xuống xó xỉnh nào không biết rồi.

Đêm đó Phong Cẩn thuận tiện ngủ lại cung Hỉ Hòa, trong đêm khuya vắng lặng, hắn mở mắt lẳng lặng nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, hồi lâu sau mới nhắm lại.

“Ninh quý nhân tới, Hoa tài nhân tới, Nghiêm tài nhân tới.”

Trang Lạc Yên nhìn ba nữ tử trẻ măng đi vào, đều mới mười bảy mười tám, còn mang theo nét ngây ngô thuần khiết của thiếu nữ, cử chỉ và cách nói năng lại rất chừng mực.

Nhìn ba người quỳ lạy Hoàng hậu, sau đó quay sang quỳ gối chào các phi tần, Trang Lạc Yên không kiềm chế được, nhìn Ninh quý nhân vài lần, thật là một giai nhân hiếm có.

“Ba người các nàng mới vào cung, nếu có chuyện gì thì không cần câu nệ, cứ tới nói cho cô cô Hòa Ngọc của bổn cung,” Hoàng hậu cười cười nhìn mấy người Hiền quý phi, “Đương nhiên, nói với cô cô quản sự hoặc thái giám chưởng sự của Thục quý phi, Hiền quý phi, Ninh phi đây cũng được.”

Ba người lại lần thứ hai hành lễ tạ ơn, hết sức quy củ, khiến người ta không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.

“Thật đúng là ba người rực rỡ nổi bật.” Nhu phi nhìn ba nữ tử, cười cười, “Chúng ta đây đều thua kém.”

“Chúng tần thiếp dung nhan xấu xí, không dám so sánh với các nương nương.” Ninh quý nhân lại cúi đầu thi lễ, khiêm tốn nói, “Tần thiếp thực sự không dám nhận lời khen của nương nương.”

“Ninh tỉ tỉ nói đúng đấy ạ, các nương nương đây mới thật là xinh đẹp hơn người.” Hoa tài nhân nói, “Lúc trước tần thiếp vừa thấy các nương nương đã choáng váng ngây người đấy ạ.”

“Cái miệng này thật là ngọt.” Hiền quý phi nhìn ba người, “Quả rất hợp ý ta.”

Trang Lạc Yên dám cam đoan, những người ngồi đây kỳ thực rất không muốn khen ba nữ tử này, chỉ tiếc muốn báo trì mặt nạ thiện lương rộng lượng nên mới trái lương tâm nói ra những câu khích lệ như vậy.

Rời khỏi cung Hoàng hậu, Trang Lạc Yên thở ra một hơi thật dài, những việc đại loại như chèn ép người mới đúng là không phải cách làm của người thông minh. Ai biết được, người mới này về sau liệu có thể trở nên xuất sắc hơn người hay không, có một số việc vẫn nên biết người biết ta rồi mới làm thì hơn.

“Nương nương,” Tương quý tần đi về phía Trang Lạc Yên, mỉm cười cúi chào, “Mấy ngày nay đào đã nở hoa rồi, hôm nay thời tiết vừa đẹp, nương nương có hứng thú cùng tần thiếp đi ngắm hoa đào một lát không?”

Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn trời rồi vịn tay Thính Trúc đáp: “Nếu vậy, chẳng bằng cùng đi xem thế nào.”

Đúng như Tương quý tần nói, hoa đào trong vườn đã nở rộ rồi, Trang Lạc Yên và Tương quý tần cùng ngồi xuống bên bàn đá, các cung nữ nhanh nhẹn dâng trà nóng và bánh ngọt lên, thỉnh thoảng có vài cánh hoa đào theo gió rơi lên mặt bàn khiến khung cảnh trở nên thơ mộng.

“Đào Ngọc các khi xưa nương nương ở nay đã có chủ mới rồi.” Tương quý tần cười nhẹ, rót một tách cho Trang Lạc Yên, nhìn về phía Đào Ngọc các bên cạnh vườn đào.

Trang Lạc Yên cũng cười cười: “Có người đi thì có người vào, Đào Ngọc các xinh đẹp tinh xảo, Hoa tài nhân trông cũng là một nữ tử hồn nhiên ngây thơ, Nghiêm tài nhân tính tình nhu thuận, lanh lợi, hai người cùng ở mới không lãng phí cái đẹp của nơi đó.”

Tương quý tần nghe thấy vậy, biết Trang Lạc Yên đã nghe những việc mới phát sinh trong cung, chẳng qua bề ngoài chẳng quan tâm mà thôi, nàng lại rót thêm một tách trà cho Trang Lạc Yên: “Nương nương đúng là nhìn rất thấu đáo.”

“Nhìn thấu đáo mới có thể thưởng thức nhiều cảnh đẹp hơn,” Trang Lạc Yên nâng tách trà, chưa kịp đưa lên môi đã có một cánh hoa đào rơi vào trong tách, bèn cười đặt xuống, vớt cánh hoa ra, “Cánh hoa đào này vừa nhúng vào nước trà đã mất đi vẻ đẹp vốn có rồi.”

Tương quý tần lại rót một tách khác đẩy đến trước mặt Trang Lạc Yên: “Hoa còn trên cành vẫn là lúc hoa đẹp nhất.”

Trang Lạc Yên hé môi cười, cùng Tương quý tần nói về mấy chuyện vặt trong ngày.

Sau khi Tương quý tần ra về, Trang Lạc Yên đứng trong vườn đào, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa rơi lất phất như mưa, nếu nàng nhớ không lầm, lần đầu tiên nàng gặp Hoàng đế là ở ngay vườn đào này, phải không nhỉ?

“Nương nương,” Thính Trúc lo lắng gọi khẽ, nàng nghĩ rằng Trang Lạc Yên đang thẫn thờ vì ngắm cảnh nhớ người, cảm thấy không đành lòng bèn nói sang chuyện khác, “Lát nữa là tới giờ dùng bữa trưa rồi đấy ạ.”

“Ừ, không còn sớm nữa.” Trang Lạc Yên vươn tay cho Thính Trúc, “Về thôi.”

“Hoàng thượng…” Cao Đức Trung liếc nhìn Hoàng đế, rồi yên lặng dời mắt nhìn theo bóng dáng Chiêu hiền dung rời đi, ông không rõ vì sao Hoàng thượng đã phát hiện Chiêu hiền dung đứng trong vườn đào lại không đến gặp nàng ấy mà ở đây lặng lẽ nhìn.

Phong Cẩn nhìn ông một cái, quay người nói: “Về cung.”

Cao Đức Trung vội vã đuổi theo, đi tới cửa thùy hoa, lại không nhịn được, quay đầu một lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng đoàn người Chiêu hiền dung.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top