Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngọt Ngào Gửi Tới Anh
  4. Chương 1: Sau này em sẽ làm gì, quay lại múa sao?

Ngọt Ngào Gửi Tới Anh

  • 437 lượt xem
  • 3564 chữ
  • 2020-12-08 19:14:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đầu tháng ba, kinh trập vừa qua thì mùa xuân ở phía Nam cũng đến, nhưng làm người ta giận hơn chính là trời cũng không có trở ấm, đêm qua còn có mưa, không khí ẩm ướt đến buổi sáng thì trời càng lạnh hơn một chút.

“Giường số 13 là Hà Thu Thủy phải không? Tiêm thuốc thôi.” Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng y tá đẩy cửa đi vào phòng bệnh nói với cô gái ở trên giường bệnh.

“Vâng ạ.” Cô gái gật đầu, cười hì hì trả lời y tá, “Tiểu Mỹ, cô đã ăn sáng chưa?”

Giọng cô gái thanh thúy ngọt ngào êm tai giống như hạt châu rơi trên mâm sứ vậy, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô hơi cong, ánh mắt vừa trong vừa sáng, vô cùng linh động, giống như đôi mắt ấy có thể nói chuyện vậy.

Y tá gật nhẹ đầu, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang khuấy chén sữa đậu này bên canh, cười nói: “Còn sớm như vậy mà chú Hà đã đến rồi ạ?”

Lão Hà cười, “Ngày hôm qua con bé này gửi tin nhắn cho chú nói muốn ăn bánh quẩy nhà lão Trương nên sáng sớm chú liền đi xếp hàng, đi trễ thì không còn mất.”

“Chú Hà thật thương con gái.” Y tá vừa nói, vừa lưu loát tiêm thuốc cho Hà Thu Thủy, sau đó lại đẩy xe nhỏ đi đến phòng bên cạnh.

Hà Thu Thủy cười ngọt ngào tạm biệt với cô ấy, vô cùng ngoan ngoãn.

Sau đó cô quay lại nói với lão Hà, “Bố, con đói.”

Lão Hà nhìn khuôn mặt tròn trịa thêm không ít của cô thở dài nói: “Đều nằm ở đây bốn tháng rồi, con… đoàn múa bên kia nói thế nào?”

“Cũng chỉ thế thôi ạ.” Hà Thu Thủy không để ý khoát tay, bưng sữa đậu nành uống một ngụm rồi lại để xuống.

Lão Hà nhịn không được mà mắng cô: “Bố nói chứ con thật là xui xẻo mà, cùng một cái chân mà té tận hai lần. Lần trước là nứt xương, còn lần này trực tiếp gãy xương, sao con không đổi cái chân khác té chứ?”

Hà Thu Thủy lè lưỡi, “Năm ngoái con là vì cứu người mà.”

Bắt đầu từ năm trước, đoàn múa thành phố Dung liền bắt đầu ra mắt vở kịch múa 《 Mộc Lan từ 》[1], chọn Hà Thu Thủy diễn vai nữ chính Hoa Mộc Lan, sau đó lúc luyện tập đội hình không biết thế nào lại lộn xộn, mắt thấy đồng nghiệp đứng ở biên sân khấu sắp té xuống cô lanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại, nhưng thành chính mình té xuống, mắt cá chân cô nứt xương ngay tại chỗ, phải bó bột một đoạn thời gian.

[1] 《 Mộc Lan từ 》: được dựa trên bản gốc là tác phẩm “Mộc Lan Từ”. Thời Bắc Ngụy, có một cô gái tên Hoa Mộc Lan, mồ côi mẹ, sống cùng cha là Hoa Hồ. Ngay từ nhỏ, Hoa Mộc Lan đã xinh đẹp, lại rất thông minh nên được cha yêu quý, vì vậy Mộc Lan được cha cho học cả thơ văn võ thuật. Sở dĩ cha mẹ của cô lấy tên “Mộc Lan” là vì cha mẹ đi cầu tự trên núi Mộc Lan ở quê nhà, sau đó sinh ra cô. Riêng về võ nghệ, Mộc Lan được nhà sư chùa Đại Ngô truyền dạy các môn đao kiếm, lại giảng cho cả binh pháp, nên mới 10 tuổi, mà Mộc Lan đã có tài nghệ khác thường (vị sư này chính là Ngũ Vân Thiệu, một võ tướng vì thất thủ thành Nam Xương, nên bỏ trốn rồi đổi họ tên đi tu). Năm Hoa Mộc Lan 18 tuổi, dân tộc du mục Nhu Nhiên xâm phạm biên cảnh, quân tình khẩn cấp, toàn dân Bắc Ngụy lên đường ra trận. Hoa Mộc Lan không muốn cha già cực khổ, lén chuốc rượu cha, âm thầm lên đường tòng quân, lột giữa vào đám nam nhân để giết giặc. Sau khi cuộc chiến kết thúc, Hoa Mộc Lan trở về quê nhà, sống trở lại thân phận một cô gái hiếu thảo, sau cùng Mộc Lan được gả cho chàng trai tên Vương Lang.
 

Trong vũ đoàn lúc nào cũng có người dự bị, cô vừa té liền đổi thành Tần Mạn Lị lên luyện tập vai nữ chính mãi cho đến khi cô quay lại đoàn.

Nhưng cuối cùng kết quả lại là ngàn vạn cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Vào lúc bắt đầu xuất diễn tháng mười cô vừa múa đến phân đoạn thứ hai liền lần nữa té từ trên cao xuống, lần này cũng không có may mắn chỉ nứt xương như lần trước mà trực tiếp gãy xương ở vết thương cũ.

Được cấp bách đưa đến bệnh viện phụ thuộc đầu tiên của Đại Học Y để chữa trị, chờ vết thương hết sưng là có thể phẫu thuật, sự chờ đợi này là chờ hẳn một tuần. Mấy tháng trôi qua, cô cũng không dám nhớ đến quãng thời gian thống khổ ấy.

Lúc này cô lại nghe lão Hà hỏi: “Sau này con muốn làm thế nào, quay lại múa sao?”

Hà Thu Thủy lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, “Không múa không múa, con đã từ chức với vũ đoàn rồi. Con đã nghĩ kỹ rồi mặc dù con thích múa nhưng cũng không thể không chân nha. Nếu con què rồi thì sau này bố già rồi thì sao con có thể chăm sóc bố chứ? Hơn nữa, như vậy cũng quá mất mặt bố rồi.”

Nói xong, cô còn học cả cách nghị luận của người khác mà nói: “Ai da, các người nhìn con gái nhà Lão Hà xem, chậc chậc, trở thành một người què, chậc chậc chậc.”

Nghe thấy cô cố ý tìm niềm vui trong đau khổ trong lời nói này trong lòng lão Hà cũng không dễ chịu chút nào, lắc đầu muốn mắng cô thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng phần phật đi vào.

Phòng bệnh chật hẹp nhất thời liền trở nên đông đúc, Hà Thu Thủy để đồ ăn sáng xuống, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào buổi sáng Chủ nhiệm Diệp, chào buổi sáng bác sĩ Nghiêm.”

Nghiêm Tinh Hà nghe thấy giọng cô thì ngẩn đầu lên nhìn cô.

Cô gái nhỏ đã nằm viện ba bốn tháng rồi, nói thật, bệnh nhân cùng phòng hay thực tâp sinh, sinh viên bồi dưỡng theo quy định đều đã đổi mấy lần rồi chỉ có cô là vẫn ở đây, ở chung với mọi người đến mức quen thuộc. Anh nghe nói còn có những thực tập sinh cùng với thầy hướng dẫn của những khoa khác đến đây đội chuẩn lần lượt đến đây đặc biệt thăm cô.

“Hôm nay cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Diệp Kỳ là chủ nhiệm khoa xương, là người đàn ông trung niên có khuôn mặt tròn nhìn qua rất phúc hậu, ông có hơi mập, ngón tay mập mạp nhưng lòng bàn tay lại vô cùng ấm áp.

Ông vừa hỏi vừa bắt mạch cho Hà Thu Thủy, cô trả lời ông, “Đều tốt ạ, không có chỗ nào không thoải mái.”

Chủ nhiệm Diệp lại hỏi: “Hôm qua có xuống giường đi lại không? Bây giờ thời khắc hồi phục sống còn, nhất định phải kiên trì. Nếu cháu kiên trì nổi thì có thể đi đường giống người bình thường.”

Hà Thu Thủy vội vàng gật đầu, chủ nhiệm Diệp đứng thẳng dậy nhận bệnh án Nghiêm Tinh Ha đưa đến, lật ra nhìn rồi dặn dò: “Kiểm tra thêm lần nữa nếu không có gì bất thường thì sắp xếp cho con bé hai ngày sau xuất viện.”

Vốn dĩ Hà Thu Thủy còn đang ngoan ngoãn nghe chủ nhiệm Chu làm thầy giáo giảng bài cho cô đột nhiên nghe ông nói câu đấy thì ngẩn người. Ngay sau đó liền vui mừng khôn xiết.

Đôi mắt to trong phút chốc tỏa ra ánh sáng bỏng người, vội vàng thì bác sĩ chủ trị Nghiêm Tinh Hà của mình.

Anh đeo khẩu trang màu xanh che hầu hết khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, anh gật đầu với cô, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng, cô gái nhỏ.”

Đuôi mắt phượng của anh hơi nhếch lên, dáng vẻ như cười híp mắt, ánh mắt anh ôn nhu giống giọng nói vậy, Hà Thu Thủy chớp chớp mắt nhìn anh.

Ai da, bác sĩ chủ trị của cô thật là đẹp trai, nằm viện cũng không có cái gì tốt ở chỗ có thể nhìn thấy soái ca này là tốt. Đáng tiếc, xuất viện rồi sẽ không được thấy nữa.

Nhưng có thể viện cô vẫn rất vui vẻ, nắm tay Lão Hà lắc đến lắc lui. Tâm trạng vui sướng thể hiện rõ trên mặt.

Nghiêm Tinh Hà cúi đầu nhìn cô, bật cười lắc đầu. Sau đó tiếp tục xoay người nghe chủ nhiệm Diệp nói chuyện.

Sau khi kiểm tra Hà Thu Thủy xong Diệp Kỳ mang theo các tiểu binh của mình đi ra ngoài, chỉ mình Nghiêm Tinh Hà ở lại tiếp tục kiểm tra tình huống cụ thể của Hà Thu Thủy, cuối cùng hỏi cô: “Hôm qua đi đại tiện bình thường chứ?”

“… Ách, bình, bình thường ạ.” Nghe anh hỏi như vậy mặt Hà Thu Thủy lập tức đỏ ửng, đều nằm viện lâu như vậy nhưng khi bị hỏi vấn đề này cô vẫn rất không được tự nhiên.

Đương nhiên Nghiêm Tinh Hà sẽ không cảm thấy kỳ lạ, khỏi khẩu vị có tốt hay không, giấc ngủ có được không, đây đều là những câu hỏi bình thường mỗi ngày. Đều cần phải viết vào bệnh án theo dõi.

Nhưng anh cũng biết con gái da mặt mỏng nên sau khi gật đầu, lại dặn dò tăng cường luyện tập rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cao thẳng của anh đi ra cửa Hà Thu Thủy đưa tay sờ gương mặt nóng bừng của mình, qua hồi lâu mới hết xấu hổ.

Xuất viện xuất viện xuất viện! Thực sự không chịu nổi mỗi ngày đều có một lần lúng túng này, con gái lớn nhà ai bị hỏi đến việc tiểu tiện đánh rắm mà không xấu hổ chứ, ô ô ô

Sau khi Nghiêm Tinh Hà kiểm tra phòng xong quay lại văn phòng liền hối thúc học sinh của mình: “Mau cầm tờ kiểm tra giường 13 này đưa cho y tá.”

Sau đó cúi đầu viết lời dặn của bác sĩ, đồng nghiệp Vương Miện hỏi anh: “Tinh Hà, hôm nay cậu có mấy ca phẫu thuật?”

“Bốn ca.” Nghiêm Tinh Hà cúi đầu ký tên, cũng không ngẩng đầu trả lời đồng nghiệp, “Lão Trương, ký giúp tớ đơn thuốc đỏ này đi.”

Nói xong, anh đưa đơn thuốc cho bác sĩ Trương Thiên Kỳ, bên trên cách dùng và liều lượng của thuốc Oxycodone[2], Trương Thiên Kỳ nhận đơn thuốc xem qua rồi ký tên, đưa lại anh hỏi: “Bệnh nhân giường 48 thế nào rồi?”

[2] Oxycodone: Oxycodone, được bán dưới tên thương hiệu OxyContin và các thương hiệu khác, là một loại thuốc opioid (Thuốc giảm đau nhóm opioid là nhóm các chất tự nhiên và tổng hợp, có các tính chất như morphine tác động lên các thụ thể opioid. Opioid bao gồm các loại thuốc phiện (opiat), các loại thuốc có nguồn gốc từ thuốc phiện, bao gồm cả morphin. Các opioid khác là các loại thuốc bán tổng hợp và tổng hợp như hydrocodone, oxycodone và fentanyl; thuốc đối kháng như naloxone và peptide nội sinh như endorphins.) được sử dụng để điều trị đau vừa đến nặng.

“Ung thư xương giai đoạn cuối, còn có thể thế nào chứ.” Nghiêm Tinh Hà thở dài, nhàn nhạt nói rồi lại quay đầu hướng dẫn hai thực tập sinh đưa tất cả bệnh án của mình cho ý tá, và chuyển lời dặn của mình cho y tá biết.

Sau đó đứng dậy nói: “Tớ đi đây, Lão Trương cậu để ý bảy tám bệnh nhân kia giúp tớ.”

Hôm nay Trương Thiên Kỳ trực ban (*Je: Để Je giải thích chút thì chỗ trực ban này không phải là trực ban buổi tối mà là buổi sáng sẽ có một bác sĩ trực để nếu có bệnh nhân đến thì sẽ bác sĩ khám, còn những bác sĩ sẽ đi làm phẫu thuật theo lịch.), gật đầu nhận lời rồi đưa mắt nhìn các đồng nghiệp từng người từng rời khỏi phòng làm việc đi đến phòng phẫu thuật. Sau đó ngồi dựa vào ghế, sờ quả táo bên cạnh lẩm bẩm, “Táo ơi táo à, xin mày phù hộ cho tao hôm nay không cần nhận thêm bất cứ bệnh nhận mới nào.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy ý tá trực ban bên ngoài gọi anh, “Bác sĩ Trương Thiên Kỳ, đến nhận bệnh nhân mới.”

Trương Thiên Kỳ: “…!” Quả táo độc ác! Lừa gạt tình cảm của tao!!!!

Đây chính là ngày thường của khoa chỉnh hình số hai, ngày qua ngày, nơi đây khoa ngoại chấn thương chỉnh hình của Bệnh viện trực thuộc số một Đại học Y. Là một trong những khoa chỉnh hình cực khổ nhất, bẩn nhất mệt nhất, là khoa cấp cứu có tiếng lâu năm là đẫm máu nhất, nhưng mọi người không có một lời oán giận nào, có thể tìm niềm vui trong sự khổ cực.

Trương Thiên Kỳ vội vàng tiếp nhận bệnh nhân, người vừa được đưa đến là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, té trong nhà dẫn đến gãy tay, có hơi lãng tai nên nói chuyện phải lớn tiếng.

Hà Thu Thủy đang tập đi lại trên hành lang thì nghe thấy tiếng ồn ào, nhất thời tò mò liền chống nạng đi về phía đấy. Mặt phấn khích, tò mò nhìn bác sĩ Trương và ông lão ông một câu cháu một câu tranh luận ngày càng lớn tiếng.

Sau đó cô lấy hai gói bánh kẹo từ trong túi đưa cho y tá, “Chị Dương Dương, mời chị ăn kẹo.”

Trần Dương nhận kẹo, cười hỏi cô: “Không phải bác sĩ Nghiêm bảo em cố gắng luyện tập, không nên đi đến chỗ đông người tham gia náo nhiệt sao? Lại không nghe lời, cẩn thận lát nữa anh ấy phẫu thuật xong lại mắng em đấy.”

Trước đó, Hà Thu Thủy nằm trên giường mấy tháng đã sớm buồn chán đến mọc rễ, vừa mới hồi phục liền nhịn không được mà len lỏi vào trong đám đông, phòng điều trị mỗi ngày đều có bệnh nhân mới đến vô cùng náo nhiệt, cô vừa đi vào không cẩn thận bị người ta đẩy một cái ngã ngồi ngay tại chỗ.

Sau khi Nghiêm Tinh Hà biết được liền vô cùng tức giận, một người vốn dĩ vẫn luôn trấn an cảm xúc của cô lần đầu tiên hung dữ mắng cô té tát: “Có phải em không muốn chân nữa hay không? Nếu em muốn làm người thọt thì sớm xuất viện đi, anh không quản được em, cũng không đảm bảo trị tốt cho em được.

Lần đầu tiên Hà Thu Thủy chọc giận bác sĩ chủ trị đến mức này, cô cũng không biết làm thế nào mới tốt vội vàng muốn đi xin lỗi anh, nhưng cả ngày đều không có gặp được Nghiêm Tinh Hà mà chỉ có y tá đến đưa túi chườm nóng cho cô. Qua ngày thứ hai Nghiêm Tinh Hà lại đến kiểm tra phòng, cô mới đáng thương nói xin lỗi với bác sĩ Nghiêm hơn nữa cũng nói sau này cô sẽ không như vậy nữa, Nghiêm Tinh Hà nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới quay đầu nói với thực tập sinh, “Cho một người đến chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy ra ngoài một mình.”

Nhắc đến chuyện này Hà Thu Thủy cũng hơi ngượng ngùng, giải thích với Trần Dương: “Em đã có thể đi thật tốt, sẽ không ngã nữa đâu ạ.”

Vừa nói vừa cảnh giác nhìn về phía sau. Trần Dương nhịn cười, đưa cô về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỗ nào cũng có dấu vết của cô, thậm chí ở góc tường còn đặt một cây đàn tỳ bà dựa vào tường. Lúc không biết nên làm gì thì cô liền đánh bàn tỳ bà, nhưng đánh xong một khúc lại có hơi buồn phiền. Sau này vì cô không muốn nghĩ nhiều nữa nên cũng dần ít đánh đàn hơn.

Đến mười một giờ thì có hộ lý đến thông báo cô phải đi làm kiểm tra, Lão Hà đẩy xe đi bên cạnh cô, “Tự con đi một đoạn, rồi đến thang máy thì ngồi lên bố đẩy.”

Hà Thu Thủy gật đầu, vịn dọc theo tường đi chầm chậm đến quầy y tá thì gặp được Nghiêm Tinh Hà đi từ phòng phẫu thuật ra, vội vàng chào hỏi: “Chào bác sĩ Nghiêm.”

Mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc áo blouse trắng, trên đầu đội mũ xanh, khẩu trang xuống dưới cằm, quay đầu thấy cô thì nghiêm túc quan sát chân cô, gật đầu nói: “Nhìn đi cũng không tệ lắm, tiếp tục tăng cường rèn luyện, rất nhanh sẽ tốt lên thôi.”

Nói xong thì anh phất tay, “Em mau đi làm kiểm tra đi, cẩn thẩn một chút đừng ngã.”

Lúc anh nói chuyện luôn luôn ôn hòa, cười cũng rất ôn nhu, Hà Thu Thủy rất thích nghe anh nói chuyện, nên không tự chủ được mà gật đầu.

“Trần Dương, giường số 36 được đưa lên rồi, cô thay ga giường cho anh ta nhé.” Nghiêm Tinh Hà không nhìn Hà Thu Thủy nữa mà quay đầu lật xem bệnh án trên tủ khóa, nói chuyện với y tá.

Hà Thu Thủy đi làm kiểm tra, đây là lần kiểm tra cuối cùng trước khi xuất viện của cô, quá trình khép lại rất tốt. Buổi tối sau khi Nghiêm Tinh Hà làm xong phẫu thuật trở về phòng làm việc nhìn thấy kết quả, giơ ảnh chụp phim lên xem thì nở nụ cười.

Trương Thiên Kỳ ăn cơm xong đi vào phòng thì thấy dáng vẻ vui mừng của anh thì hỏi: “Sao vậy, bệnh nhân giường số 13 của cậu khi nào thì xuất viện? Đã bao lâu rồi.”

“Ngày mai sẽ cho cô ấy xuất viện.” Nghiêm Tinh Hà trả lời, sau đó bỏ lại kết quả kiểm tra vào trong túi.

Trương Thiên Kỳ gật đầu, “Nhanh đi về ăn cơm đi, đã trễ lắm rồi.”

Nghiêm Tinh Hà gật đầu, đứng dậy, “Tớ đi kiểm tra phòng xong rồi sẽ đi, mà Vương Miện đâu rồi?”

Hôm nay Vương Miện trực tuyến một nhưng người lại không ở văn phòng, Trương Thiên Kỳ à một tiếng, “Khoa cấp cứu có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông gãy xương chậu, nên cậu ta đi phẫu thuật khẩn cấp rồi.”

Nói đến mây trôi nước chảy, Nghiêm Tinh Hà cũng gật đầu, ai trực ca đêm mà không có thời điểm làm phẫu thuật khẩn cấp chứ.

Lúc này Hà Thu Thủy vừa tắm rửa xong đang ngồi trên giường xem tivi, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về cây đàn tỳ bà trong góc.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà chồm người đến lấy đàn, nhưng cô chỉ vừa mở gảy nhẹ dây đàn thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng buông tay đè dây đàn lại.

Nghiêm Tinh Hà vừa vào cửa nhìn thấy cô ôm đàn tỳ bà thì hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng thở dài trong lòng.

Anh nhớ rõ bộ dạng vừa được đến cấp cứu của Hà Thu Thủy vào tháng mười một năm ngoái, người sắp ngất đi rồi, chân thì sưng như chiếc bánh bao lớn, hơn nữa ngoại trừ chân thì trên mặt cũng có rất nhiều vết thương, trong mũi còn nhét băng cầm máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Nhưng cô lại rất kiên cường, các đốt ngón tay đều bị bóp đến trắng bệch nhưng cô vẫn cắn răng không rên tiếng nào, mãi cho khi dắt cô đi đường thì chân đau đến mức không chịu nổi thì lúc này nước mắt cô ào ào rơi xuống, tiếng khóc nghẹn ngào giống như một chú cún nhỏ bị vây trong bẫy không thể nào trốn thoát được.

Thê thảm lại tuyệt vọng.

Sau này cô hỏi anh: “Bác sĩ Nghiêm, sau này em còn có thể múa được nữa không ạ?”

Anh do dự lúc lâu mới nói một câu “tốt nhất không cần múa nữa”. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ thấy được đôi mắt đầy nước mắt của cô.

Chỉ là sau này cô từ từ bình tĩnh và hoạt bát trở lại, cả ngày ăn uống vui vẻ. Nghiêm Tinh Hà suy nghĩ rất lâu không biết có nên mời bác sĩ tâm lý cho cô hay không.

“Bác sĩ Nghiêm vẫn chưa tan làm sao?” Hà Thu Thủy ôm đàn tỳ bà, ngửa mặt nhìn anh cười.

Giọng cô kéo Nghiêm Tinh Hà lại từ trong mớ suy nghĩ ngổn ngang, anh cười: “Lập tức sẽ tan làm, anh đến thăm em một chút.”

Anh vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô, Hà Thu Thủy ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó nghe anh ấm áp nói với cô: “Không sao cả rồi, ngày mai xuất viện được không?”

Vui mừng đến quá đột ngột, Hà Thu Thủy ngẩn người rồi đôi mắt lập tức tỏa sáng, cô dùng sức gật đầu, “Được được được.”

Cuối cùng cô cũng có thể xuất viện thông khí rồi!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top