Lần nữa đứng trong căn biệt thự này, tâm trạng Kiều Nam đã hoàn toàn khác lần trước.
Người đàn ông mà mấy hôm trước cô còn cho là biến thái lưu manh, giờ chỉ một câu nói đã đủ định đoạt tiền đồ của cô — thậm chí cả vận mệnh!
“Cảm ơn… sếp.”
Suy nghĩ thật lâu, cô quyết định dùng câu mở đầu này. Dù sao hôm nay anh đúng là đã cứu mạng cô, câu “cảm ơn” này tuyệt đối không phải nịnh bợ.
Người đàn ông đứng trước cửa kính sát đất, bóng lưng cao lớn. Qua lớp kính sáng choang, Dư Cẩm An thấy rõ động tác cô khẽ vén tóc, gọn gàng kẹp sau tai.
Đêm ở quán bar hôm đó, đôi mắt trong veo, thẳng thắn của cô từng khiến anh bất ngờ. Rõ ràng câu hỏi kia đầy gợi liên tưởng, nhưng trong mắt cô lại chẳng hề vương chút mập mờ.
Lần này bị hoảng sợ, chưa kịp bình tâm đã bị đưa tới đây.
Khí thế ngang ngược thường ngày tắt ngóm. Người đàn ông này không chỉ là boss, mà còn là ân nhân cứu mạng, bao nhiêu tức giận cô đều phải nuốt xuống.
“Ờm…”
Thấy anh vẫn đứng yên bên cửa sổ, Kiều Nam nhịn không được lên tiếng:
“Sếp, ngài đưa tôi đến đây… có chuyện gì sao?”
Đôi mắt nâu sẫm thoáng lóe sáng, khóe môi cong lên, nụ cười mơ hồ:
“Không phải em từng nói tôi là bạn trai sao?”
Kiều Nam lắc đầu lia lịa:
“Sếp, đừng đùa kiểu đó chứ.”
Đêm đó cô chỉ thuận miệng bịa ra, sao anh cứ bám mãi thế?
“Tôi không thích đùa.”
Anh xoay người lại, chậm rãi tiến về phía cô.
Bóng dáng cao lớn như che khuất ánh đèn, áp sát đến mức cô lùi chẳng được.
“Đã nói thế rồi, thì em phải chịu trách nhiệm.”
“Chịu… chịu trách nhiệm gì?”
Kiều Nam choáng váng.
Rõ ràng phải là anh chịu trách nhiệm mới đúng chứ?!
Anh cúi đầu, ánh đèn pha lê rọi xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, từng đường nét rõ ràng.
“Đêm đó chẳng phải em rất to gan, chiếm tiện nghi của tôi xong liền phủi tay sao?”
“Không phải… rõ ràng là…”
Mồ hôi túa ra, Kiều Nam tức đến phát run.
Ai chiếm tiện nghi của ai?
“Là em chiếm tiện nghi của tôi.”
“…”
Đây là boss của mình, đây là boss của mình, đây là boss của mình!
Cô lặp lại ba lần, cố kìm cơn giận.
Không thể đánh boss, không thể đánh boss, không thể đánh boss!
Lại lặp ba lần nữa, cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh.
“Sếp, ngài có thể… nói lý chút được không?”
“Lý là gì?”
Anh nhàn nhạt đáp, tay vẫn chỉnh cổ tay áo sơ mi.
“…”
Nếu thật sự bị đuổi việc, tháng sau lấy gì đóng viện phí? Nghĩ đến đây, Kiều Nam cắn răng, cảm thấy không thể nhịn thêm.
Nhìn gương mặt đỏ bừng tức tối của cô, Dư Cẩm An bồi thêm câu sắc bén:
“Em muốn nuốt lời? Hay tính quỵt nợ?”
Dứt lời, anh tiện tay lấy ra một chiếc đĩa CD, lắc trước mặt cô:
“Muốn xem đoạn ghi hình đêm đó không?”
“Ghi… hình?!”
Kiều Nam kinh hãi, suýt nhảy dựng.
Tên biến thái này còn dám quay phim?!
Cô lao lên định giành, nhưng anh cong môi:
“Phòng bao VIP vốn có camera tự động.”
Ý tứ rất rõ — không phải anh cố ý.
“Đưa tôi!”
Không ngờ anh lại dễ dàng đưa thẳng cho cô.
“Anh không sợ tôi lấy cái này uy hiếp?”
Dư Cẩm An nhún vai:
“Nếu cần, giờ em đã nổi khắp hot search rồi.”
… Nghe cũng hợp lý.
Kiều Nam không nghĩ nhiều, nhét ngay vào túi.
Không biết quay được gì… nếu lỡ quay cảnh mình…
Má cô lại nóng rực.
“Sếp.”
Cô hít sâu, trịnh trọng nói:
“Đêm đó tôi bị người ta hãm hại, vẫn cảm ơn ngài đã giúp tôi. Dù cách giúp… có chút khó chấp nhận, nhưng vẫn phải cảm ơn.”
Cô thầm nhủ: Người đàn ông này không thể đắc tội. Thua thiệt thì chịu, cũng đâu phải thua nhiều lắm… mình còn suýt cởi quần anh ta nữa cơ mà.
Không khí chùng xuống giây lát.
Dư Cẩm An cúi đầu, ánh mắt khóa chặt gương mặt cô:
“Tối nay tôi đã cứu em, đúng chứ?”
“… Đúng.”
Cô gật đầu.
“Vậy, em nợ tôi một ân tình.”
“… Phải.”
Anh khẽ nhướng mày, ánh nhìn sâu thẳm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận