Cô hít sâu, bước vào phòng, sẵn sàng tinh thần bị mắng.
“Hai tháng liên tiếp không nộp nổi một tin hot, còn muốn nhận thưởng quý không?”
“Công việc quan trọng hơn thưởng mà.” Kiều Nam cười xòa.
Chủ nhiệm Nghiêm hừ lạnh:
“Cậu không cần, nhưng chúng tôi cần đấy!”
Bốp!
Một xấp ảnh bị ném lên bàn.
“Chọn một cái.”
Hiếm khi chủ nhiệm “ban ơn” cho tư liệu phỏng vấn, Kiều Nam lướt nhanh, chọn một tấm:
“Tôi sẽ đi phỏng vấn.”
Vừa quay người định bước ra, giọng chủ nhiệm vang lên phía sau:
“Nhớ là còn phải tường thuật trực tiếp tại hiện trường nữa đấy.”
“Rõ.”
Kiều Nam vác thiết bị phỏng vấn lao đến hiện trường.
Ba mươi phút sau, khi bản tin nhanh được phát sóng, ngay lập tức gây chấn động dư luận.
Gần trưa, cô trở về đài, kéo theo chiếc máy quay nặng trịch. Để kịp gửi tin nóng về tòa soạn, cô đến một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
“Tiểu Nam!”
Mấy đồng nghiệp vội vàng gọi với:
“Hôm nay tin của cậu bùng nổ rồi, trên mạng đã hơn một triệu lượt xem đấy!”
“Thật hả?”
Kiều Nam tròn mắt, vội vàng bật máy tính kiểm tra.
Thì ra là: Công ty Khải Thái – doanh nghiệp từng lừng lẫy một thời, đột ngột tuyên bố phá sản. Hàng ngàn công nhân bị nợ lương, khắp nơi cầu cứu đều bế tắc.
Trước cổng nhà máy, những tấm băng rôn trắng giăng đầy, công nhân chờ một câu trả lời từ phía lãnh đạo.
Trong phóng sự vừa phát, chính là cảnh Kiều Nam đứng giữa đám công nhân, cất giọng đanh thép thay họ đòi lại công bằng.
Một phóng viên mang trong mình chính nghĩa, bất cứ lúc nào cũng dễ dàng chạm đến lòng dân.
Tin vừa phát sóng, đã tạo nên làn sóng quan tâm khổng lồ trong xã hội.
Ha! Cuối cùng sau hai tháng, cô cũng đã ngẩng cao đầu được một lần.
Mimi bưng ly nước bước lại, cười đầy ẩn ý:
“Tiểu Nam, cậu có biết phía sau Khải Thái là chuyện gì không?”
Mimi vốn là “thần tám”, từ quan chức đến minh tinh, chỉ cần dính chữ “tin đồn” thì chắc chắn cô ta biết rõ.
“Không biết.”
Kiều Nam hiểu ra ý tứ, nhưng giọng nói chắc nịch:
“Dù là bối cảnh gì thì cũng không thể nợ lương công nhân được.”
Trong nghề này, chỉ có năng lực không thôi thì chưa đủ, còn cần mối quan hệ rộng. Nếu không hiểu rõ ngọn nguồn, sớm muộn cũng rước họa vào thân.
Mimi nhún vai, thấy cô không có hứng thì cũng thôi.
Chiều hôm đó, Kiều Nam cắm chặt vào máy tính. Bản tin kia lượt xem cứ thế nhảy vọt, đến lúc cô tan làm đã vượt quá mười triệu.
Cô không nghĩ đến nổi tiếng, chỉ mong tin tức mình làm có thể giúp những công nhân ấy nhận lại đồng lương xứng đáng sau bao ngày lao lực.
Trên đường về, cô không ít lần có cảm giác có người theo dõi. Trời dần tối, cô vội bước nhanh. Sau lưng vang lên tiếng xe lăn bánh tiến lại gần.
Tim đập thình thịch, Kiều Nam cắm đầu chạy.
Ở phía trước, chỉ cần rẽ trái qua ngã là đến khu phố sầm uất.
Két ——
Ngay lối ra hẻm, một chiếc xe đen chặn ngang. Cô phanh gấp, suýt lao thẳng vào cửa xe.
Chiếc xe phía sau cũng dừng lại, chặn hết đường lui.
Cả người cô căng cứng. Mình đã đắc tội với ai chứ?
Cửa xe mở, từ ghế sau, một người đàn ông khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp:
“Là cô ta sao?”
Âm thanh quen thuộc đến mức khiến Kiều Nam rùng mình ngẩng phắt lên.
“Dư thiếu, đúng là cô ta.”
Người đàn ông ngồi bên trong nhàn nhạt phất tay, ý bảo: “Ra tay đi.”
“Các người định làm gì?”
Kiều Nam hoảng loạn khi hai gã đàn ông áo đen tiến về phía mình.
“Không! Đừng lại gần!”
Trong bóng tối, trí tưởng tượng của cô toàn là cảnh máu me khủng khiếp. Mắt cô dán chặt vào người đàn ông trong xe, run run:
“Anh… anh… muốn làm gì?”
Chẳng lẽ… chỉ vì mình hỏi anh ta màu quần lót mà anh muốn… diệt khẩu?
Một gã áo đen lạnh giọng:
“Kiều tiểu thư, tốt nhất nên im miệng.”
Họ áp sát, đôi tay to lớn giữ chặt vai cô, chuẩn bị nhét cô vào xe.
“Đừng hòng!”
Trong cơn hoảng loạn, Kiều Nam trừng mắt nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi ghế sau, hét lên:
“Nếu anh dám để họ bắt tôi đi, tôi thề sẽ loan cả Hồ Thành biết… anh không mặc quần lót!”
Trong khoảnh khắc, người đàn ông khẽ day ấn đường, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ dừng trên gương mặt cô.
“…Đưa cô ta lên xe.”
Giọng Dư Cẩm An trầm thấp, quyết đoán.
“Rõ, Dư thiếu!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận