“Có khí phách đấy.”
Hứa Tranh giơ ngón cái với cô.
Mọi người rôm rả kéo nhau về phía thang máy.
Kiều Nam chợt nhớ ra điều gì, liền quay ngược hướng:
“Cao gầy, cậu dẫn mọi người đi gọi món trước nhé, tôi đến liền.”
Nói xong, cô rẽ vào lối thoát hiểm xuống tầng hầm.
Đêm hôm ấy, khi suýt bị xe đâm, cô nhớ rõ xe của Dư Cẩm An lao ra từ hướng này. Kiều Nam đoán chắc xe anh ta hẳn đỗ trong hầm xe.
Không lâu sau, hai luồng đèn pha chói gắt rọi thẳng về phía trước.
“Két——”
Người đàn ông phản ứng cực nhanh, lập tức dẫm mạnh phanh.
Kiều Nam đeo ba lô, đứng chắn ngay trước mũi xe. Trong ánh sáng mờ, gương mặt nhỏ nhắn dường như càng thêm mơ hồ.
“Boss, tôi có chuyện muốn nói!”
Cô lấy hết dũng khí cất lời.
Bàn tay anh đặt hờ lên vô lăng, đôi mắt nâu trầm lặng lẽ nhìn qua cửa kính. Khóe môi khẽ cong, như thể cô chẳng hề bị dọa sợ.
Kiều Nam bước nhanh đến bên cửa kính xe, cúi mặt xuống:
“Tôi biết… mình đã đắc tội với gia đình bạn gái anh. Nhưng tin tức tôi đưa ra hoàn toàn là sự thật! Khải Thái nợ lương công nhân, nhất định phải cho họ một lời công bằng.”
Ánh mắt trong xe dời xuống, khóa chặt vào đôi mắt trong veo của cô. Tim Kiều Nam bất giác loạn nhịp.
Dù có hơi đường đột, nhưng cô vẫn phải nói:
“Xin anh hãy chuyển lời đến nhà họ Thương… Những người công nhân ấy rất khổ. Số tiền lương kia, với tập đoàn có lẽ chẳng đáng là bao, nhưng với họ… có khi chính là tiền cứu mạng!”
Giọng nói đến cuối cùng khẽ nghẹn. Cảm giác bị bức ép bởi thiếu tiền, đường cùng không lối thoát… mãi mãi là nỗi ám ảnh trong cô.
“Có thể trả lời tôi một câu hỏi không?”
“Câu… gì ạ?”
Trong ánh sáng mập mờ, người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt sâu hút:
“Chuyện ai cũng sợ, tại sao em lại dám làm?”
Kiều Nam chậm rãi cong môi, nhẹ giọng:
“Phải có ai đó làm, không phải sao?”
Cô nắm chặt vạt áo, nói tiếp:
“Tôi không dám vỗ ngực nói mình không sợ quyền thế. Nhưng tôi nguyện làm người đầu tiên đứng ra.”
Công lý vốn chỉ có một đáp án. Ai cũng biết rõ, nhưng lại chẳng mấy ai dám đối diện.
“Trên đời vẫn có rất nhiều người tốt. Họ chỉ là sợ hãi, không dám nói ra sự thật. Tôi cũng sợ… nhưng từ ngày bước vào An Tấn, trở thành phóng viên của An Tấn, tôi không còn lý do nào để sợ nữa!”
Trong màn đêm, dáng người mảnh mai ấy lại tỏa sáng rực rỡ.
Đôi mắt Dư Cẩm An khẽ nheo lại, trong lòng thoáng rung động.
“Đã biết mình là người của An Tấn, còn sợ gì?”
Giọng anh trầm thấp vang lên, khóe môi nhếch thành nụ cười,
“Quần lót giặt cũng khá lắm, cứ thế phát huy.”
“Vù——”
Chiếc xe thể thao lao vút đi, bỏ lại Kiều Nam chết lặng tại chỗ.
… Anh ta vừa nói cái gì cơ? Quần… lót?
Trời đất ơi! Không thể nào đứng đắn lấy một lần được sao?!
—
Sau bữa liên hoan, Kiều Nam đón taxi về nhà. Vừa trả tiền bước xuống xe, một bóng người đã đi nhanh về phía cô.
Khi nhìn rõ gương mặt kia, Kiều Nam giật mình:
“Giang MC?”
Kiều Nam nhìn người đàn ông tiến lại gần, tim khẽ run lên. Chẳng lẽ… anh ấy cố ý chờ mình về?
“Em thật sự không bị thương?”
Câu đầu tiên anh hỏi.
“Không có.”
Kiều Nam vội kéo tay áo lên, giơ cánh tay ra trước mặt anh,
“Tôi không lừa anh đâu, nhìn này.”
Cánh tay thon gầy trắng trẻo trước mắt, khác hẳn ký ức năm nào.
Khi ấy, cánh tay cô ngắn ngắn tròn tròn, còn để lại vết cắn sâu hoắm nơi khuỷu tay anh – dấu răng mà đến giờ vẫn còn.
Thuở nhỏ, Kiều Nam thấp bé hơn bạn bè, cân nặng lại vượt xa. Cả khu ai cũng chê cô “con nhóc cục súc”, khóc lóc ăn vạ, chẳng ai muốn chơi cùng.
Chỉ có Giang Triết – cậu công tử kiêu ngạo nhà họ Giang – là chịu đựng tính xấu của cô, thậm chí còn để cô quấn lấy.
…
Thế mà, nhiều năm sau, ở đài truyền hình này, cô lại trở thành một người khác: chịu khổ, chịu mắng, việc gì nặng nhọc cũng nhận.
Cô đã không còn là nhóc Kiều Nam ngang ngược năm nào.
“Tiểu Nam…”
Giang Triết siết chặt bàn tay trong túi quần, đôi mắt sâu không che nổi sự xót xa,
“Những năm qua, rốt cuộc em đã trải qua những gì?”
Bao lần lời định nói ra, nhưng đối diện với ánh mắt cố tình né tránh của cô, anh chỉ có thể nuốt ngược vào lòng.
Anh biết cô đã đổi thay. Và thời gian cũng dựng nên khoảng cách không thể xóa.
…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận