Buổi sáng giờ cao điểm, ga tàu điện chật như nêm.
Kiều Nam chen ra khỏi cửa C, nhìn đồng hồ, suýt trễ làm.
Trước cửa xoay đài truyền hình, một nhóm người đi ra.
Đi đầu là cô gái trong chiếc váy đuôi cá trắng, tóc dài hơi xoăn rủ xuống eo, đuôi tóc khẽ lắc tạo thành những đường cong đẹp mắt theo bước chân.
Kiều Nam ngẩng lên.
Cô gái kia đeo kính đen che nửa gương mặt, chỉ lộ chiếc cằm tinh xảo. Mà bộ váy trên người cô, đúng là mẫu đuôi cá hot nhất năm nay.
“Ninh biên tập.”
Kiều Nam chủ động gọi.
Ninh Huyền giày cao gót mười phân “cộc cộc cộc” đi thẳng, không thèm nhìn ai.
Sự lạnh nhạt đó chẳng khiến Kiều Nam bực. Cả đài đều biết, An Cẩm – đôi nam nữ MC, đều là kiểu cao ngạo.
Khương Triết lạnh lùng, còn cộng sự Ninh Huyền lại là nữ hoàng băng giá.
Kiều Nam nhếch môi.
Thật ra hai người này khí chất quá hợp, lại là cặp MC ăn ý, đáng tiếc hợp tác hơn một năm mà chưa từng có scandal nào.
Một chiếc xe sang đen đỗ bên đường, tài xế mở cửa.
Ninh Huyền bỗng dừng, khẽ nghiêng đầu:
“Cô gái đó là Kiều Nam?”
“Hả?”
Trợ lý theo sau ngẩn người:
“Đúng, chính là Kiều Nam. Gần đây tin tức của Khải Thái do cô ấy làm rầm rộ.”
Ninh Huyền cúi người vào xe, tháo kính đen, khẽ ra lệnh:
“Lái đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trợ lý cũng lên chiếc xe sau, phong thái chẳng khác minh tinh hạng A.
…..
Kiều Nam vào văn phòng liền nhận ra bầu không khí bất thường.
Mọi người nhìn cô đầy kinh ngạc.
“Tiểu Nam!”
Mimi kéo cô lại, xoay màn hình chỉ:
“Cậu có làm to quá không đấy?”
“Làm gì cơ?”
Kiều Nam nhìn, chỉ thấy toàn tiêu đề giật gân đỏ chói.
Có người tố giác nội tình, Khải Thái nghi ngờ phá sản giả, cơ quan chức năng đã vào cuộc điều tra.
“Không phải mình tung tin.”
Kiều Nam nhíu mày.
“Không phải cậu?”
Mimi sửng sốt.
“Nhưng ai cũng nghĩ cậu phanh phui Khải Thái, đánh gục hổ lớn đó rồi.”
Trong thoáng chốc, Kiều Nam chợt hiểu ra.
“Kiều Nam, vào đây cho tôi!”
Nghiêm chủ nhiệm gầm lên.
Hít sâu, cô đành bước vào.
“Kiều Nam, gan to nhỉ!”
Ông ta xoay màn hình lại, chỉ thẳng vào dòng tin đỏ lòe, quát:
“Tưởng nổi tiếng rồi muốn gây sốc à? Tôi nói cho cô biết, lần này đến Tĩnh Hoài thiếu gia cũng không cứu nổi cô đâu!”
“Tin không phải tôi tung ra.”
Kiều Nam ngẩng đầu,
“Tôi chẳng có bằng chứng gì về phá sản giả của Khải Thái, sao có thể bịa rồi đưa lên mạng?”
“Giờ lại chối à?”
“Tôi không làm.”
Sắc mặt Kiều Nam rất khó coi, “Tôi không nhận cái nồi này!”
Người đàn ông sau bàn thở dài, giọng dịu lại:
“Tiểu Nam, chúng ta làm việc chung hơn hai năm, đừng trách tôi vô tình. Nhưng chuyện hôm nay, bộ phận tin tức không liên quan, đều do cô tự gây họa.”
Kiều Nam hiểu ngay, Nghiêm chủ nhiệm phủi sạch trách nhiệm, sợ bị liên lụy.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không kéo cả phòng xuống nước.”
Cô khẽ mỉm cười:
“Nhưng nếu có ai làm khó tôi, tôi sẽ nói chính ông bảo tôi tung tin.”
“Cô…!”
Ông ta kinh hãi.
Trong lòng Kiều Nam hả dạ.
Bình thường ông ta đã khó chịu, giờ đến lúc nguy cấp lại hèn hạ thế. Rơi xuống thì cô cũng biết cách dằn mặt!
Dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng Kiều Nam rõ ràng biết, tin này nổ ra thì đời cô không yên ổn đâu.
Điện thoại trên bàn rung liên tục, nhìn số, cô hiểu chẳng tránh nổi. Sớm muộn cũng phải về nhà thôi.
Cô viện cớ rời khỏi đài.
Khải Thái bị khui ra, ai nấy đều chắc chắn là cô tung tin.
Cô bắt taxi vào khu biệt thự, bảo tài xế dừng cách xa. Vừa trả tiền vừa nghĩ phải giải thích thế nào với gia đình.
“Nhị tiểu thư.”
Người hầu thấy tình hình liền lảng đi.
Trên sofa, Thiệu Khâm Văn mặt nặng như chì, cạnh đó là vợ ông – Phùng Phú cũng chẳng khá hơn.
Thiệu Khanh muốn kéo em ngồi xuống, nhưng bị cha quát:
“Để nó đứng!”
Tay Kiều Nam khựng lại, Thiệu Khanh mím môi, đành ngồi xuống.
“Ba, mẹ.”
Kiều Nam giữ giọng bình thản.
“Còn biết gọi ta là ba?”
Thiệu Khâm Văn giận đến run:
“Lần trước ta đã cảnh cáo, chuyện Khải Thái không được dính vào. Còn cô, càng làm càng lớn chuyện!”
“Ba, Tiểu Nam không hiểu, ba từ từ nói với em ấy.”
Thiệu Khanh cố gắng hòa giải.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận