Phía tây bắc Hồ Thành, một khu vực quy hoạch xa hoa bậc nhất.
Cây xanh phủ kín hơn 60%, biệt thự san sát nhưng khoảng cách hợp lý, xa hoa đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Từ cửa kính xe, Kiều Nam không ngừng thở dài.
Đúng là giới nhà giàu! Đến cây xanh ven đường thôi cũng khác hẳn chỗ mình ở.
Chiếc xe đen chạy sâu vào trung tâm khu biệt thự.
Cô cười hề hề hỏi hai gã ngồi phía trước:
“Các anh ơi, rốt cuộc đưa tôi đi đâu thế?”
Không ai trả lời.
“Trời tối rồi, nếu thả tôi giữa đường, tôi chẳng biết đường về đâu đâu.”
Vẫn im lặng.
Cô bĩu môi. Miệng kín thật đấy! Nhưng thôi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Xe dừng trước một căn biệt thự bốn tầng. Nhìn từ ngoài, Kiều Nam ngẩn người.
“Chỉ bốn tầng mà cao hơn hẳn nhà sáu tầng bình thường… Đúng là có tiền muốn chơi kiểu gì thì chơi!”
Bước vào trong, cô càng choáng ngợp. Mỗi tầng cao bốn mét, trần nhà cao vút khiến cả đại sảnh sáng choang trở nên nguy nga.
Trong đầu cô lập tức phân tích – Chắc anh ta mắc bệnh tâm lý. Người quá mức áp lực mới sợ cảm giác bị đè nén, nên mới phải xây nhà trần cao thế này. Khó trách lại có… sở thích kỳ lạ như vậy.
Mải mê tự “khoa học giải thích”, Kiều Nam giật nảy khi thấy bóng người xuất hiện ngay sau lưng.
Cô quay phắt lại, trố mắt:
“Anh… anh không phải đang ngồi ở chiếc xe phía sau sao?”
Người đàn ông đã cởi áo vest, chỉ mặc sơ mi trắng ôm sát. Vai rộng, ngực rắn chắc, từng múi cơ bụng ẩn hiện khiến ánh mắt cô dán chặt không rời.
Đẹp trai đến mức phạm pháp, giàu đến mức vô lý, giờ lại còn thêm cả body khiến người ta muốn chảy nước miếng… đúng là trời không công bằng!
Anh ngồi thong thả trên sofa, ngón tay xoay nhẹ, ánh mắt sâu thẳm giam chặt lấy cô.
Một giây, hai giây, ba giây…
Kiều Nam cũng trừng mắt lại, quyết không chịu lép vế. Ai sợ ai chứ?
“Khụ khụ…”
Không biết từ khi nào, hai gã lúc nãy biến mất, thay vào đó là một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào, cung kính:
“Dư thiếu, tôi có thể bắt đầu báo cáo chưa?”
“Ừ.”
Giọng Dư Cẩm An trầm thấp, dứt khoát.
“Đến mười phút trước, tin tức về Khải Thái nợ lương công nhân, đã có hơn năm vạn lượt chia sẻ, lượt xem trực tuyến gần chục triệu.”
Tim Kiều Nam nảy lên một nhịp – Trời ạ, mình… nổi tiếng thật rồi sao?
“ Nếu không khống chế, ngày mai độ lan tỏa sẽ càng khủng khiếp.”
Kiều Nam nuốt nước bọt. Vừa thành hot trend, chẳng lẽ lại sắp bị bóp chết?
Cô hít sâu, dõng dạc nói:
“Thưa ngài, tôi không biết anh và Khải Thái có quan hệ gì. Nhưng với tư cách một phóng viên – hơn nữa là phóng viên của đài An Tân – tôi phải đưa tin trung thực, để sự thật được truyền đến từng người dân Hồ Thành!”
Câu nói hùng hồn khiến chính cô cũng rưng rưng.
Người đàn ông trên sofa khẽ nhướng mày, khóe môi ẩn hiện ý cười khó đoán.
“Cô không sợ sao?”
“...Sợ gì cơ?”
Anh đứng dậy, từng bước tiến lại gần.
Kiều Nam bản năng muốn lùi, nhưng lập tức cắn răng đứng yên. Dù sao cũng chẳng có chỗ để trốn, vậy thì giả vờ khí phách một chút.
“Không sợ tôi giết người diệt khẩu?”
Anh dừng lại trước mặt, đôi mắt đen láy soi thẳng vào cô.
Cô chớp mắt, tầm nhìn vô thức hạ thấp xuống eo anh… rồi thốt lên:
“Chẳng lẽ… anh thật sự không mặc quần lót?”
“Cô đoán xem.”
“...”
Bên cạnh, vị trợ lý cố nín cười, cuối cùng cũng không nhịn được bật ra một tiếng “phụt”.
Không khí nghiêm túc… thế là tan thành mây khói.
“Khụ khụ…”
Kiều Nam nhíu mày:
“Tôi đoán không ra đâu.”
Loại câu hỏi này mà cũng bắt cô đoán, mặt mũi để đâu nữa chứ!
“Ha…”
Trong căn phòng khách rộng lớn, tiếng cười trầm thấp như tiếng cello vang lên từ ngực người đàn ông, khiến đôi chân Kiều Nam mềm nhũn như sắp đổ.
Không lẽ… thật sự muốn giết người diệt khẩu? Hu hu, cô còn chưa muốn chết đâu mà!
“Đưa cô ấy ra ngoài.”
Dư Cẩm An ra lệnh, trợ lý lập tức bước lên trước, lễ phép:
“Xin mời đi bên này.”
“Không giết tôi ư?”
Đôi mắt Kiều Nam lập tức ngân ngấn nước, khiến trợ lý thoáng ngẩn người.
Vài giây sau, khi ý thức được mình thoát chết, Kiều Nam mừng rỡ như trúng số, vội vàng bước nhanh ra cửa. Nhưng mới đi được mấy bước, cô đột ngột quay lại, hùng hồn tuyên bố:
“Thưa ngài, không giết tôi là quyết định sáng suốt! Tôi đã chụp ảnh anh đăng lên Weibo rồi. Nếu tôi có mệnh hệ gì, cảnh sát chắc chắn sẽ nghi ngờ anh đầu tiên!”
Ngừng một lát, cô còn chỉ tay vào eo quần anh, nhếch môi cười:
“Anh yên tâm, chỉ cần sau này anh không tìm tôi gây sự, bí mật kia tôi có chết cũng không nói ra!”
Dứt lời, cô nắm lấy tay vị trợ lý đang ngẩn ngơ, hối hả:
“Đi nhanh nào, nhanh nhanh!”
Dưới bóng đêm, thân ảnh mảnh mai của Kiều Nam lao thẳng ra khỏi cổng biệt thự, dáng vẻ như thể vừa thoát nạn trong gang tấc.
Bên khung cửa sổ sát đất, người đàn ông lặng lẽ nhấc điện thoại, giọng điềm tĩnh nhận cuộc gọi.
“Cẩm An à, tôi tra rồi. Chuyện Khải Thái lần này, lão Nghiêm ở Ban Thời sự là kẻ cáo già. Ông ta không dám đắc tội Khải Thái, nhưng lại không muốn bỏ qua tin nóng, thế là tìm một con dê thế mạng. Kiều Nam hoàn toàn không biết quan hệ ngầm bên trong, bị ông ta đẩy ra làm bia hứng đạn.”
Dư Cẩm An hơi ngẩng cằm, sống mũi cao thẳng, khóe môi cong thành nụ cười nhạt:
“Bản tin đó… nội dung có thật không?”
“Cô nhóc kia không biết che giấu gì cả, Khải Thái đau chỗ nào, cô ta chọc đúng chỗ ấy. Giờ cả đám người ở đó đều hận cô ta thấu xương.”
“Cẩm An, có cần rút tin tức xuống không?”
Trầm ngâm vài giây, cuối cùng Dư Cẩm An bật cười, giọng khàn khàn:
“Tôi muốn tất cả mọi người hiểu rõ rằng — An Tân không có bản tin nào không dám đăng. Chỉ có bản tin An Tân không muốn đăng.”
“…Dư thiếu, ngài đúng là bá khí!”
Đầu dây bên kia hồ hởi cúp máy:
“Rõ rồi, tôi lập tức đi làm.”
Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống dày đặc. Trong khung kính phản chiếu gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của người đàn ông. Trong đôi mắt nâu sẫm, ánh sáng mơ hồ khẽ lấp lánh — như có ý cười nhàn nhạt đang cuộn sóng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận