Cô rất muốn hét lên, nhưng cổ họng khô rát, phát ra chỉ là tiếng yếu ớt.
“Đừng sợ, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Hơi thở nóng rực của Tôn Mãn phả bên tai, mũi hắn khẽ cọ vào sau gáy Kiều Nam, tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô. Chỉ một hơi thở ấy thôi, toàn thân hắn đã như bị lửa đốt.
Con hồ ly tinh này!
Hành lang vắng người, Kiều Nam càng thêm sợ hãi. Nếu để tên khốn này lôi ra khỏi quán bar, chắc chắn cô tiêu đời.
Làm sao bây giờ?
Đúng lúc ấy, ở gần cầu thang, bóng dáng một người đàn ông tiến lại. Từ khóe mắt, Kiều Nam thoáng thấy đường nét gương mặt ấy, não cô lập tức bật sáng.
Cô nhận ra hắn!
Không kịp nghĩ nhiều, Kiều Nam dồn toàn bộ chút sức lực còn sót lại, bất ngờ vùng khỏi vòng tay kềm kẹp của Tôn Mãn, lao thẳng về phía trước.
Dư Cẩm An chỉ kịp cảm thấy có cái gì nhào vào, đến khi nhìn xuống, trong lòng đã nhiều thêm một người phụ nữ.
“Cứu tôi.”
Giọng Kiều Nam khàn khàn, thân thể mềm nhũn, đứng không vững.
“Buông ra.”
Giọng nói lạnh lẽo rơi xuống từ đỉnh đầu. Cô ngẩng mặt nhìn lên, trong đôi mắt nâu sâu thẳm ấy phản chiếu trọn vẹn gương mặt mình.
Trời đất! Chính là “ngài không mặc quần lót”!
Khi Dư Cẩm An nhìn rõ gương mặt cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Hai tay còn chút sức, Kiều Nam liều chết ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.
“Này!”
Tôn Mãn sững người, trợn mắt hét lên:
“Cô ta là đàn bà của lão tử!”
Dư Cẩm An vẫn để tay buông thõng, mặt không gợn sóng:
“Đã là của anh, sao lại chạy vào lòng tôi?”
“Anh—”
Tôn Mãn tức đỏ mặt, đang định mắng chửi thì quản lý quán bar đã chạy tới vì nghe ồn ào.
“Thiếu gia Tôn, có chuyện gì vậy?”
“Hắn dám cướp đàn bà của tôi!”
Quản lý nhìn Dư Cẩm An, không quen mặt, chỉ biết Tôn thiếu là khách quen. “Ngài có quen cô gái này không?”
Kiều Nam hoảng hốt, lo anh sẽ phủi tay.
Cô vội nói trước:
“Quen! Anh ấy là bạn trai tôi.”
Dư Cẩm An cúi đầu nhìn cô, môi bất giác nhếch lên.
Bạn trai sao?
Ánh mắt Tôn Mãn lạnh hẳn, nghĩ cô định đùa hắn chắc?
Ở chốn ăn chơi thế này, đàn ông tranh giành phụ nữ vốn chẳng hiếm. Chỉ cần không quá đáng, quản lý đều mặc kệ.
“Thiếu gia Tôn…”
“Con nhỏ này bịa đặt!” Tôn Mãn quát lớn, “Bạn trai của nó là tôi! Tên, địa chỉ, số điện thoại của nó, tôi đều biết hết!”
Quản lý nhíu mày, không biết tin ai.
Rượu trong người khiến Kiều Nam mềm nhũn, nếu không đã lao qua tát thẳng vào mặt tên vô sỉ này.
Ánh mắt quản lý lại dừng ở Dư Cẩm An, chờ câu trả lời.
Anh từ đầu tới cuối chẳng nói gì, chỉ chậm rãi xắn cao ống tay áo sơ mi.
Một thái độ dửng dưng như thể: Chuyện chẳng liên quan đến tôi.
Kiều Nam cắn môi. Cô biết anh không muốn nhúng tay, nhưng tình cảnh nguy hiểm thế này, cô không thể bỏ qua.
“Anh nói đi.”
Cô gắng sức mở miệng.
Dư Cẩm An nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, môi khẽ cong:
“Nói gì cơ?”
Rõ ràng đang cố tình trêu chọc!
Kiều Nam tức muốn nổ tung, nhưng không dám phát tác. Trước mặt là tên cặn bã, sau lưng là kẻ thấy chết không cứu, cô đành liều một phen.
Kiễng chân, cô bất ngờ áp môi mình lên khóe môi anh.
Hừ! Không kéo anh xuống nước thì còn ai cứu mình?
Dư Cẩm An sững lại, không ngờ cô dám chủ động hôn. Vài giây sau, bàn tay anh siết gáy cô, mạnh mẽ mút sâu hơn.
Mọi người xung quanh ngẩn ngơ. Tôn Mãn tức tối muốn lao lên, nhưng chẳng ai cho hắn cơ hội.
Cạch!
Dư Cẩm An ôm chặt Kiều Nam, tay kia mở cửa phòng VIP chuyên dụng, trực tiếp bế cô bước vào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận