- Trang Chủ
- Xuyên không
- Ngự Thú Không Khoa Học (Dịch)
- Chương 41: Con Đường Huấn Luyện Hệ Lôi Của Thực Thiết Thú
"Ồ, cuối cùng thì hạng nhất cũng đã đổi người."
Trong phòng giám sát tổng hợp, 5 vị Ngự Thú Sư chuyên nghiệp hưởng thụ gió điều hòa, bình luận về điểm tích lũy thời gian thực.
Họ không chịu trách nhiệm trực tiếp về công tác bảo an, nhìn chung thì nhân viên của công ty bảo an sẽ có trách nhiệm cứu viện các tuyển thủ.
"Hình như là săn được 5 con Trường Thích Dã Trư, khá lắm, xem ra là một tổ hợp Ngự Thú Sư và sủng thú tràn đầy tinh lực."
Chỉ bình luận đôi câu, sau đó, bọn họ lại thay đổi chủ đề, không quá chú ý đến sự biến hóa này, dù sao thì bây giờ mới qua có mấy tiếng, còn lâu mới tới lúc kết thúc kỳ đánh giá...
...
Ngự Thú Sư chuyên nghiệp đương nhiên là những Ngự Thú Sư có sủng thú đạt cấp siêu phàm, tuy nhiên, những nhân viên bảo an chưa đậu đánh giá chuyên môn cũng chưa chắc đã không có được chiến lực cấp độ siêu phàm.
Không gian Ngự Thú của Ngự Thú Sư đạt cấp 2, bức tường pha lê của không gian sẽ chuyển từ trong suốt sang màu xám, cấp độ trưởng thành của sủng thú sẽ đạt cấp siêu phàm, đây là điều kiện cơ bản để tham gia kỳ đánh giá chuyên môn.
Mà những người được gọi là ‘Ngự Thú Sư chuyên nghiệp’ thường là những tinh anh được lựa chọn kỹ lưỡng từ trăm nghìn Ngự Thú Sư đáp ứng được điều kiện trên, nhất định phải ưu tú toàn diện, cả về mặt kiến thức lý thuyết, kỹ năng sinh tồn dã ngoại, năng lực thực chiến vân vân...
Vì vậy, Ngự Thú Sư có tư cách tham gia đánh giá chuyên môn nhưng bị trượt, chắc chắn sẽ ưu tú hơn những tân thủ Ngự Thú Sư tập sự, có thể gọi họ là Ngự Thú Sư bán chuyên nghiệp.
Nghiêm Kỳ, một trong những nhân viên bảo vệ lần này, là một Ngự Thú Sư bán chuyên nghiệp. Cấp độ bản thân và cấp độ của sủng thú của anh ta đều đã đạt chuẩn, chẳng qua là vì không vượt qua được trình độ của người khác nên mới trượt kỳ đánh giá chuyên môn, không giành được giấy chứng nhận chuyên nghiệp.
Nghiêm Kỳ là dân bản địa của Bình Thành, sủng thú ban đầu của anh ta chính là một Thực Thiết Thú, anh ta từng tiến vào đại bản doanh của Thực Thiết Thú - võ quán Trúc Thạch để học tập, vì vậy, anh ta hiểu khá rõ về Thực Thiết Thú.
Khi nhìn thấy màn trình diễn của Thực Thiết Thú của Thời Vũ thông qua màn hình giám sát, anh ta liền nhận ra rằng Thời Vũ và Thập Nhất không hề đơn giản.
Anh ta đã ở đại bản doanh của Thực Thiết Thú - võ quán Trúc Thạch một thời gian lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một con non Thực Thiết Thú đạt được kỹ năng ngạnh hóa cấp tinh thông như thế này, điều này quả thực rất phi logic, phi khoa học.
Phải biết rằng, để cho Thực Thiết Thú của anh ta đạt được cấp siêu phàm, anh ta phải bồi dưỡng nó suốt 5-6 năm... Trước mắt, trình độ thành thạo kỹ năng ngạnh hóa của nó chỉ mới đạt đến cấp tinh thông chưa bao lâu.
Nói tóm lại, Thời Vũ chắc chắn không đơn giản, vì tò mò, nên lúc giao ca nghỉ ngơi, anh ta đã dùng di động cá nhân gọi đến số điện thoại của võ quán Trúc Thạch, tìm Lâm quán chủ của võ quán.
"Lâm sư phụ, sư phụ còn nhớ tôi không? Tôi là Nghiêm Kỳ, chính là Tiểu Kỳ, người có biệt hiệu là gấu nhỏ."
Đầu bên kia điện thoại nói: "Gấu nhỏ Nghiêm Kỳ, đang làm trong một công ty bảo an, 2 năm rồi mà chưa vượt qua kỳ đánh giá chuyên nghiệp ấy à?"
Như vừa bị cứa một dao vào lòng.
Nghiêm Kỳ cười khổ: "Thực xin lỗi, đã khiến võ quán Trúc Thạch của chúng ta mất mặt rồi...
Lâm sư phụ, hiện tại tôi đang phụ trách công tác an ninh tại căn cứ lịch luyện của núi Thiên Mang, tình cờ gặp được một Ngự Thú Sư rất thú vị.
Thực Thiết Thú của cậu ta chỉ mới khoảng 2 tuổi thôi nhưng đã nắm giữ kỹ năng ngạnh hóa cấp tinh thông rồi, rất phi logic, không biết đây có phải là tiểu sư đệ mới của võ quán Trúc Thạch chúng ta hay không nữa?
Tôi thật sự không có ấn tượng gì cả, cũng chưa từng nghe ai nói qua, nên mới phải gọi điện hỏi thăm sư phụ một chút. À phải rồi, cậu ta tên là Thời Vũ."
Võ quán Trúc Thạch.
Trong một gian phòng trang nhã có núi có nước, một người đàn ông trung niên đằm tính đang bày ra vẻ mặt trầm mặc.
Thực Thiết Thú khoảng 2 tuổi, ngạnh hóa cấp tinh thông?
Nghiêm Kỳ này chắc chắn không phải đang nói đùa chứ? Làm sao có thể?
Có thể nói, Thực Thiết Thú trong toàn bộ thành phố Băng Nguyên đều đến từ căn cứ chăn nuôi Thiết Trúc, nếu có một Thực Thiết Thú tài ba như vậy, ông ta không thể không biết.
"Cậu nói cậu ta tên là gì?"
"Thời Vũ, tên là Thời Vũ."
Thời Vũ!
“Là cậu ta à?” Lâm Hồng Niên nhớ đến chuyện mấy ngày trước, tiến sĩ Lục từ đại học Cổ Đô đã ghé thăm võ quán Trúc Thạch.
Hình như đối phương nói là muốn ủy thác cho ông ta giúp cô bồi dưỡng một người họ hàng xa... người họ hàng xa hình như là Thời Vũ?
Bởi vì sủng thú ban đầu của Thời Vũ là một Thực Thiết Thú, cho nên cô mới đến tìm ông.
Ngoài ra, ông ta còn được nhận một khoản thù lao, chính là tài nguyên cấp cao lấy được từ di tích.
Vì thế, Lâm Hồng Niên dùng cái tên Thời Vũ này, điều tra thông qua chứng từ giao nhận sủng thú tại căn cứ chăn nuôi Thiết Trúc, kết quả điều tra là... thông tin tư liệu của Thời Vũ rất bình thường. Sủng thú của hắn được mua bằng tiền vay, hắn lại còn là người Bình Thành, không biết làm thế nào mà Thời Vũ lại có quan hệ họ hàng xa với Lục Thanh Y, người được coi là 'thiên chi kiêu nữ' (con gái cưng) của cả nước.
Có điều, ân tình của tiến sĩ Lục, ông nào dám chối từ, huống hồ, đối phương còn trả cho ông một khoản thù lao cực kỳ quý báu.
'Thời Vũ này, hình như Thực Thiết Thú mà cậu ta nhận được mới hơn 1 tuổi thôi mà, từ lúc nhận được Thực Thiết Thú tời giờ còn chưa tới một tháng mà nhỉ? Ngạnh hóa cấp tinh thông?' Lâm Hồng Niên phát hiện ra điểm mù, nét mặt lập tức trầm trọng hẳn.
'Chẳng lẽ tiến sĩ Lục đã giúp cậu ta lấy được một phương pháp bồi dưỡng đặc biệt nào đó?'
Nếu không phải như thế, quả thực trong lúc nhất thời, Lâm Hồng Niên không thể nghĩ ra được, làm cách nào mà một Ngự Thú Sư tập sự lại có thể bồi dưỡng kỹ năng chủng tộc của một Thực Thiết Thú đến cấp độ tinh thông chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy...
Nói không chừng, có khi là Lục Thanh Y đã cho Thời Vũ một số tài nguyên quý hiếm để bồi dưỡng con gấu nhỏ này.
"Lâm sư phụ, Lâm sư phụ..." Thấy người bên kia điện thoại thật lâu không lên tiếng, Nghiêm Kỳ gọi dồn.
"Nghiêm Kỳ, ý cậu là Thời Vũ đang lịch luyện ở núi Thiên Mang, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ừm, tôi biết rồi."
"Biết rồi? Vậy rốt cuộc cậu ta có phải học đồ của võ quán Trúc Thạch chúng ta hay không..."
Lâm Hồng Niên nói: "Hiện tại thì không phải nhưng có lẽ sau này thì phải, nếu Thực Thiết Thú của cậu ta đã đạt đến cấp độ tinh thông, mà tình cờ lại đang lịch luyện ở núi Thiên Mang, cậu lại còn ở đó, thì cậu có thể dẫn dắt cậu ta đi khu núi Từ xem một chút, dẫn dụ cậu ta tập trung lịch luyện ở đó, coi như rèn luyện nền tảng cho việc học các kỹ năng ở võ quán trước đi."
“Hả?” Nghiêm Kỳ còn chưa kịp phản ứng.
Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra vậy, truyền thụ tuyệt kỹ của võ quán trước khi nhập môn? Anh ta cảm thấy hơi chua lòng...
...
Khu an ninh.
Thời Vũ vừa giải quyết xong một tô mì gói nóng hổi, thêm 2 thanh lạp xưởng, khiến hắn miễn cưỡng no bụng.
Nghỉ ngơi một chút rồi hắn sẽ lập tức đi thẳng đến khu núi Từ, tìm Slime Điện Khí chơi đùa.
Về phần 5 con Trường Thích Dã Trư kia, hắn không cần phải kéo chúng theo nữa, cất ở đây là xong.
"Thời Vũ."
Khi Thời Vũ đang yên lặng ngồi thiền định trong lều cỏ hẻo lánh để nghỉ ngơi đôi chút, thì nhân viên bảo an phụ trách đăng ký điểm cho hắn lúc nãy đột nhiên bước tới.
"Chuyện gì vậy?"
Thời Vũ mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Nghiêm Kỳ cười nói:
"Không có chuyện gì, làm quen một chút đi, tôi tên là Nghiêm Kỳ. Chiều nay cậu có định tiếp tục đi săn không?"
Thời Vũ gật đầu.
"Vậy thì tôi đề nghị cậu nên đến khu núi Từ, nơi có một quặng điện khí, có thể xem tài nguyên quặng sắt năng lượng cấp 1, là một món trong thực đơn của Thực Thiết Thú."
“Quặng sắt điện khí?” Thời Vũ nhớ lại thì hình như đây thực sự là một món ăn được đề cử trong sách hướng dẫn chăn nuôi Thực Thiết Thú nhưng mức độ ưu tiên đề cử không cao lắm.
So với thiết trúc, thì nó không có tác dụng quá lớn đến kỹ năng ngạnh hóa và quá trình trưởng thành, nhiều nhất chỉ có thể coi là đồ ăn chống đói.
"Cậu đi theo tôi ra đây một chút."
Nghiêm Kỳ gọi Thời Vũ, định đi đến một nơi tương đối vắng vẻ.
'Người này muốn làm gì vậy.' Thời Vũ sửng sốt, đi theo, quyết định xem trong hồ lô của nhân viên bảo an này bán thuốc gì, sao trông có vẻ bí mật vậy.
"Thực ra tôi là học đồ của võ quán Trúc Thạch, sủng thú ban đầu cũng là Thực Thiết Thú. Mà này, cậu có biết 2 'đại áo nghĩa' (*) của võ quán Trúc Thạch là gì không?"
(*) 奥 义书 đại áo nghĩa, tiếng Phạn là उपनिषद् , tiếng Latinh là Upaniṣad, trong Ấn Độ giáo có nghĩa là được "bề trên khai mở cho thấy"; ở đây có nghĩa là tuyệt học độc môn.
Sau khi rời khỏi lều cỏ, Nghiêm Kỳ mở miệng nói.
“Tôi có biết, đó là một kỹ năng có tên là lôi chưởng và một kỹ năng là pháo quyền, phải không?” Thời Vũ nhớ lại.
Hóa ra con hàng này là học đồ của võ quán Trúc Thạch... chẳng trách anh ta lại quan tâm đến mình và Thực Thiết Thú như vậy.
Thực Thiết Thú do võ quán Trúc Thạch dạy dỗ nổi tiếng với năng lực thành thạo lôi điện và hỏa diễm, tuyệt kỹ chính là 2 kỹ năng lôi chưởng và pháo quyền, tất nhiên Thời Vũ biết rõ, vì dù sao thì sau này hắn cũng phải đến võ quán để học tập.
"Đúng vậy, chính là lôi chưởng và pháo quyền. Với phương pháp bồi dưỡng đặc biệt, Thực Thiết Thú có thể có cơ hội đánh thức cả năng lực điều khiển hỏa diễm và lôi điện.
Ví dụ, nếu là khống chế lôi điện, thì một trong những điều cơ bản cần phải có, chính là Thực Thiết Thú cần phải ăn một số khoáng chất kim loại có đặc tính điện, ví như quặng điện khí."
"Tại sao lại nói cho tôi biết điều này?"
Nếu sủng thú muốn thành thạo một số kỹ năng ngoài chủng tộc, thì nó phải tiến hành bồi dưỡng có mục tiêu, thức ăn là một phần rất quan trọng, điều này Thời Vũ cũng biết.
Nhưng ăn mỗi quặng điện khí chắc chắn là không đủ, nếu không thì loại kỹ năng này đã không trở thành kỹ năng độc môn bí tịch của võ quán Trúc Thạch.
Cho dù không rườm rà như phương thức tiến hóa từ Thanh Miên Trùng thành Quang Minh Nữ Thần Điệp nhưng cũng không thể đơn giản theo kiểu chỉ cần dùng đồ ăn thôi là đủ được.
"Tôi có nghe Lâm sư phụ của võ quán Trúc Thạch nói là sau này cậu sẽ đến võ quán để học tập, cho nên chỉ là chào hỏi trước mà thôi.
Yêu cầu tối thiểu để ăn được quặng điện khí là kỹ năng ngạnh hóa của Thực Thiết Thú phải đạt cấp thành thục, mà Thực Thiết Thú của cậu thì đã ở cấp độ tinh thông rồi, cho nên, việc hấp thụ hoàn hảo chất dinh dưỡng của quặng điện khí chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Nếu cậu dự định vào võ quán Trúc Thạch để học tập, thì thực ra, bây giờ, môi trường thích hợp nhất để cậu lịch luyện ở núi Thiên Mang chính là khu núi Từ, nơi đó vừa có nhiều quặng điện khí, lại còn có rất nhiều sinh vật thuộc hệ Lôi...
Ăn quặng điện khí sẽ giúp cơ thể có thể chịu đựng được những đòn tấn công lôi điện liên tục. Đây thực ra là bài huấn luyện cơ bản để thành thạo kỹ năng lôi chưởng, tôi nghĩ cậu vẫn nên tiếp xúc với nó càng sớm càng tốt."
[Kỹ năng] : Lôi chưởng
[Cấp độ kỹ năng] : Trung cấp
[Giới thiệu] : Kỹ năng hệ Lôi, tập hợp dòng điện cường độ cao trên lòng bàn tay, để lòng bàn tay có lực xuyên thấu mạnh mẽ như một lưỡi dao sắc bén, có tác dụng làm tê liệt đối thủ.
Nghiêm Kỳ cười nói nhưng trong lòng lại thở dài, bởi vì Thực Thiết Thú của anh ta mặc dù là cấp siêu phàm, nhưng vẫn không thể nắm giữ kỹ năng lôi chưởng thành công, trong lòng bàn tay của nó chỉ có thể lưu chuyển những dòng điện cực nhỏ, không đáng kể, căn bản không phải là một kỹ năng.
Nếu nó có thể thành thạo kỹ năng lôi chưởng này, thì anh ta đã vượt qua kỳ đánh giá chuyên môn từ lâu rồi.
Chỉ riêng lôi chưởng không thôi là đã đủ uy lực rồi, nếu lại kết hợp thêm ngạnh hóa thì... ôi cái sức mạnh đó, Nghiêm Kỳ vẫn luôn khao khát xưa giờ.
"Là vậy à, cám ơn anh."
Thời Vũ không ngờ rằng hắn còn chưa kịp bái phỏng (viếng thăm) võ quán Trúc Thạch, thì đã có học đồ của võ quán biết đến hắn rồi.
Đây có phải là lần dạy đầu tiên của Lâm quán chủ đối với mình không nhỉ?
Ban đầu, hắn vốn định đến khu núi Từ để sao chép kỹ năng bội hóa, hiện tại xem ra, hình như hắn lại có thêm một lý do khác để đi, không đi không được.
Nói đến chuyện ăn... Thời Vũ cảm thấy mình sẽ không kịp đổi mấy cái quặng điện khí gì đó thành điểm tích lũy được, vì nếu trong vòng 3 ngày tới, cường độ thực chiến và huấn luyện sắp tới của Thập Nhất quá cao, e là toàn bộ đám quặng này sẽ trở thành đồ ăn cho Thập Nhất bỏ bụng mất thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận