Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngu Tình (Dịch) (11/2015)
  4. Chương 30: 30

Ngu Tình (Dịch) (11/2015)

  • 308 lượt xem
  • 2602 chữ
  • 2022-09-18 11:27:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Được nghe câu nói đó, Trử Kình Phong mạnh mẽ dừng lại bước chân, ẩn mình trong sân hành lang dài.

“Cho nên phu nhân mới cố ý giao riêng cho ta mua con lừa đó về mà! Nhưng lão phu nhân dặn dò như thế, có phải thân thể của cô gia có chỗ thiếu hụt gì hay không?”

“Ừa, cái này thì quá bổ luôn..... Giống như kiểu chữa bệnh bất lực cho nam giới, lại cũng có thể là dùng để bổ thận tráng dương, hy vọng tiểu thư nhà mình nhanh chóng mang thai chăng?” Giọng của người kia hơi có chút chần chờ.

Đợi đến khi thanh âm kia đi xa, Trử Kình Phong mới từ chỗ ẩn thân đi ra, nhưng trên gương mặt như đã phủ một lớp băng ngàn năm. Hắn vốn đã biết từ lâu, nhạc mẫu vốn là một người mơ mơ hồ hồ, nhưng mà hôm nay lại đột nhiên nổi hứng, làm cho hắn một thứ "Đại bổ” đến mức này.
Ban đầu còn buồn bực này vì sao cả người khô nóng, lúc này đã hiểu nguyên do rồi.

Hiện tại đúng là không có tâm tư để tức giận Lý phu nhân đã lừa gạt mình ăn thứ bẩn thỉu này, bởi máu huyết trong người của hắn gần như sôi sục muốn phun hết ra ngoài.

Trử Kình Phong nôn nóng đi lại vài vòng, nghĩ nghĩ, chân bỗng nhiên vòng trở về trong viện của Lý Nhược Ngu, lúc này Lý Nhược Ngu cũng còn chưa ngủ, đang ngồi trên xích đu ở trong sân cùng ấu đệ Hiền nhi đang say sưa xem một quyển sách tranh.

Tuy rằng hai người kém gần mười tuổi, nhưng ánh mắt kia lại nhất trí một cách khác thường, đều là sáng rực một cách ngây ngô, hình như đọc đến đoạn phấn khích nên cả hai đôi mắt đều trợn to giống y như đúc.

Tô Tú tinh mắt, lập tức liền nhìn thấy Trử Kình Phong đang đứng ở cửa viện, vội vàng kêu: “Tư Mã đại nhân, ngài đã tới.”
Đáng tiếc hai tỷ đệ kia xem đến mê say, tuy rằng nghe được thanh âm của Tô Tú, nhưng ngay liếc cũng không thèm, chỉ lo ngây ngô cười hăng hắc.

Xem đến đây, Trử Kình Phong ngược lại cảm thấy nôn nóng trong lòng dần dần kiềm chế xuống. Hiện tại nàng ngây ngô như một đứa bé, nếu mình lại cố tình tùy hứng theo bản năng, nhất định sẽ làm cho nàng nảy sinh lòng sợ hãi với chính mình, không thể để vui sướng nhất thời, mà phải nên từ từ để nàng làm quen, thả dây dài câu con cá ngốc vậy.

Nghĩ đến đây thì đôi tỷ đệ đang xem sách tranh bên kia cũng đã lật đến trang cuối cùng.

Tỷ muội hai người đưa mắt nhìn nhau dường như vẫn chưa đã thèm, chép chép miệng gập sách lại. Lúc này Hiền nhi mới giương mắt nhìn thấy tỷ phu, thân thể nhỏ bé nhanh chóng nhảy xuống, chạy thùng thùng về phía Trử Kình Phong, đưa tay ra đòi hắn ôm.
Trử Kình Phong sau khi bước vào Lý phủ làm con rể mới hiểu vì sao Lý Nhị cô nương hắn biết trước kia lại là một người cơ trí trầm ổn vượt quá tuổi. Thật sự là những người ở trong Lý phủ này được bảo vệ quá tốt, đều thuộc dạng ngây ngô rực rỡ không rành thế sự, nên Nhị cô nương không thể không trở nên kiên cường và hiểu biết gấp đôi tuổi của mình sao được?

Người già nhất trong phủ cũng thế, mà người trẻ nhất lại chẳng hề khác gì nhau. Người bên ngoài khi nhìn thấy mái tóc trắng, gương mặt lạnh của hắn đều nảy sinh sợ hãi, chỉ có những người trong phủ này dường như mắt mờ, nên không nhìn thấy sát khí phát ra từ người hắn, đều thân cận giống như người thân tự lâu đời.

Người già nhất thì càng không cần phải nói, đột nhiên tâm huyết dâng trào, đi kiếm mấy cái thứ đại bổ quỷ quái gì đó làm cho máu huyết toàn thân hắn gần như chảy ngược.
Mà người nhỏ nhất ở Lý gia thì từ khi hắn mang theo vô số món đồ chơi tinh xảo trong kinh thành đến tặng thì đã không còn xa lạ sợ sệt như lúc ban đầu, có lẽ do còn nhỏ đã mất cha, trong nhà lại không có nam tử lớn tuổi trầm ổn nào để dựa vào, nên khá gần gũi và thân cận với mình, rảnh rỗi là kêu mình ôm.

Cái kiểu tin tưởng người một nhà bất chấp hậu quả như thế này quả đúng là cần nên dạy dỗ lại, nếu không sau này làm sao có thể gánh vác trách nhiệm của một đại gia tộc như Lý gia?

Trong lòng mặc dù là nghĩ như vậy, lại bế cậu em vợ béo núc ních lên: “Tỷ phu, huynh dùng sức ném Hiền nhi cao cao đi, Hiền nhi luyện khinh công, có thể bay lên!” Hiền nhi chưa bao giờ sợ phiền phức lớn, muốn noi theo đại hiệp trong quyển sách vừa rồi mượn lực dùng lực, sử dụng khinh công bay vọt lên trời.
Trử Kình Phong ước lượng cậu bé béo núc ních trong tay, cảm thấy cho dù là bốn cánh tay cũng không thể nhấc nổi cục thịt to đùng này, nhưng nhìn thấy Nhược Ngu cũng chạy tới, đôi mắt to tròn đứng bên cạnh xếp hàng chờ đợi, liền đưa tay đỡ dưới nách cậu bé, hơi dùng sức một chút ném hắn lên cao cao, sau đó lại vững vàng tiếp được.

Hiền nhi trước kia cũng thường hay chơi trò này với Lục thúc quét sân trong viện, nhưng Lục thúc thì làm sao có sức mạnh bằng tỷ phu, hất mình lên cao thật cao. Đợi cho tỷ phu vững vàng đem tiếp được, đôi mứt sáng quắc không còn vẻ thấp thỏm như ban nãy vẫn còn bay trên không trung, cười khanh khách nói: “Tỷ phu, tỷ phu lợi hại quá, thêm lần nữa, thêm lần nữa đi! “

Vì thế liền chơi y trò đó thêm vài lần, làm cho cậu nhóc bật cười khanh khách, chơi vui không dứt. Làm cho Nhược ngu bên cạnh nôn nóng không thôi, hận mình không thể là cậu bé kia được Trữ kình Phong tung lên như thế.
Nhũ nương chăm sóc Hiền nhi lại cảm thấy không ổn, nên mới bước đến đón nhận cậu bé từ trong tay Trử Kình Phong, mang hắn về phòng ngủ.

Nhược Ngu cảm thấy rốt cục thì cũng đã đến phiên của mình, nên nhắm mắt vùi mặt vào trong lòng hắn, lại bị nam nhân nhẹ nhàng mà đẩy ra. giấc mộng nữ hiệp bỗng chốc bị vỡ tan, cảm thấy mình bị người nào đó tổn thương không thôi, ngước to đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn như không thể nào tin nỗi.

Trử Kình Phong vốn cứ nghĩ mình sẽ luôn lạnh lùng cứng rắn đến cùng.. Nhưng khi nhìn ánh mắt của nàng, lại ôm bé con lên, tung lên cao, sau đó lại vững vàng tiếp được.

Nhược Ngu chỉ cảm thấy tiếng gió thổi bên tai, thân mình khi cao khi thấp, quả thực là giống như đại hiệp đang bay vậy! Trong phút chốc khi rơi xuống lại khẩn trương ôm chặt cổ hắn, cười khanh khách, vô tư không cảm nhận được thân thể với những đường cong quyến rũ của mình đang quá mức dán sát vào nam tử vừa mới dùng canh đại bổ tráng dương xong.

Trử Kình Phong không tự chủ siết chặt đôi tay, cảm nhận đường cong lả lướt của nàng đang dán sát vào mình…. Hắn gần như có thể nghe được mạch máu trong tai, giống như nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn, tiếng sóng mãnh liệt, trong đầu bỗng lóe lên một quyển sách tranh não đó, tuyệt đối là phấn khích hơn, nóng bỏng hơn quyển sách tranh mà Hiền nhi xem lúc nãy.
“A! Tư Mã đại nhân! Ngài chảy máu mũi rồi!” Tô Tú đứng bên cạnh nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng.

Tâm tư của nhạc mẫu đại nhân rốt cuộc cũng không hề bị uổng phí, Trử Kình Phong bởi vì bị bổ dưỡng quá mà máu huyết sôi trào cuối cùng máu từ lỗ mũi chảy ra ngoài….

Nhược Ngu thấy Trử Kình Phong đột nhiên chảy máu mũi cũng bị hù dọa, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Tô Tú chờ thị nữ lấy bông ra, bôi thuốc bột, thật vất vả mới khiến cho máu mũi của Tư Mã đại nhân ngưng chảy ra ngoài.

Trử Kình Phong cảm thấy chảy chút máu này lại có thể làm cho sự nôn nóng trong cơ thể giảm nhẹ đáng kể. Đợi trở về phương bắc…. Phải từ từ dạy thiếu nữ này một ít việc đời mới được, nếu không thì sớm muộn gì mình sẽ có ngày bị chết vì chảy máu mất thôi….
Ấn huyệt vị cầm máu trên người, Trử Kình Phong có chút nhức đầu nghĩ nghĩ.

Cô gia nhà Lý gia rốt cuộc cũng phải trở về. Lúc tới quà chở đầy xe ngựa, lúc về cũng không thể không mang gì. Lý phu nhân chỉ huy gia đinh bao lớn bao nhỏ để lên xe ngựa của Mã đại nhân.

Lúc trước thành thân thì luôn lo lắng nhà mình là thương gia so với nhà Sở Tư Mã cao không với tới, nếu là đồ cưới quá ít hoặc là không đủ phẩm cách sẽ làm cho cô nương ở nhà chồng bị mất mặt, cho nên tuy rằng đồ cưới chuẩn bị đầy đủ và vô cùng quý báu, nhưng lại giảm bớt chút tục tằng thô lỗ của thương nhân.

Nhưng mà lần này về nhà thăm bố mẹ, Lí phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy mình đã tìm được chút khí khái của nhạc mẫu đại nhân, cảm thấy con rể của nhà mình tuy là có chút lạnh lùng, nhưng mà thật sự là vô cùng hiếu thuận và hiền hòa.
Lần này tuy rằng nữ nhi phải trở về phương Bắc, cũng không biết là lễ mừng năm mới có thể trở về hay không, cho nên thức ăn này nọ dĩ nhiên là không thể bớt được.

Vì thế lần này đồ chuyển lên xe ngựa tuy là giản dị nhưng lại thực tế hơn rất nhiều. Dĩ nhiên là mấy bình dưa giòn ướp của Liêu Thành là nhân vật chính không thể thiếu được rồi, thịt hun khối nhà mình làm cũng đem theo mấy khối lớn, tránh cho nữ nhi nhà mình muốn ăn lại không có. Còn có một bình lớn dầu cải hoa hướng dương, nghe nói cái này bổ não, Lý phu nhân đã nhờ người xay bột ở Thành Tây tới để xay mịn ra.

Còn về phần quần áo, Lý phu nhân vốn đang may gấp mấy bộ giày mũ, quần áo cho trẻ nhỏ dùng, nhưng mà theo tình hình bây giờ của cô gia thì trong lúc nhất thời chắc không cần dùng đến, đành thở dài thu dọn ổn thỏa, tránh cho cô gia nhìn thấy lại bực bội.
Đương nhiên kiệt tác lớn nhất là một vò rượu thuốc. Ngày ấy, sau khi làm thịt con lừa còn trinh hầm canh còn dư lại bào chế thành rượu, quản gia vụиɠ ŧяộʍ dặn dò Tư Mã đại nhân: Rượu này ngâm một tháng nữa có thể uống, nhưng mà mỗi lần uống không được uống quá nhiều, rượu thuốc này rất bá đạo!

Sau đó nhấp nháy mắt, ra hiệu với lão quản gia mà Trử Kình Phong dẫn theo.

Đợi ra khỏi thành, Quan Bá lúc này mới cười nói: “Chủ công, nhạc mẫu của ngài thật sự là săn sóc chu đáo, ngay cả rượu thuốc đại bổ cũng chuẩn bị chu đáo cho ngài, xem ra chủ công cũng phải mau chóng có tiểu chủ công thôi…..”

Những lời trêu chọc còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng của Trử Kình Phong bắt nuốt trở về.

Vừa rồi lúc rời đi Lý phủ cũng phải một phen trắc trở, Lý Nhược Ngu nhiều ngày nay ở nhà ngây ngô vô cùng tốt, mỗi ngày đều ở chung với mẫu thân mình, hoặc là cùng ấu đệ chơi đùa, quả thực không lo không nghĩ.
Làm sao nghĩ đến, Trử ca ca rốt cuộc lại dẫn mình rời đi lần nữa, Lý Nhược Ngu nhớ tới mình phải lẻ loi một mình, trong lòng không tránh khỏi khó chịu, dĩ nhiên là nói gì cũng không chịu lên xe ngựa.

Cuối cùng là giống như trẻ con bị bắt đến trường học vậy, hai tay gắt gao nắm chặt khung cửa, hai mắt khóc sướt mướt, nói gì cũng không chịu lên xe ngựa, cuối cùng khuyên can mãi, rốt cuộc bị Trử Kình Phong ôm lên xe.

Bất quá bộ dáng không chịu rời nhà kia, khiến cho trong lòng Tư Mã đại nhân cảm thấy không được vui cho lắm.

Không phải nói là trẻ con khờ khạo không ghi thù sao? Nhưng mà vị nương tử này của hắn lại nhớ rõ mình bị hắn đánh vào tay, trước khi lên xe ngựa luôn bò tới của sổ hướng về phái Lý thị mà cáo trạng, cứ mãi lặp đi lặp lại là phải sớm đến đón nàng trở về, bằng không sẽ luôn bị đánh không cho gặp mẹ…..
Nghĩ đến đây, cho dù không cần uống vật đại bổ kia, Trử Kình Phong cảm thấy chính mình cũng bị bé ngốc bạc tình vong ân này làm cho tức giận đến sôi máu.

Chờ đến khi trở lại Thư Thành thì Hoài Âm quận chúa đã tự mình làm tiệc đón biểu đệ và em dâu trở về, nhìn bộ dạng khóc mù mịt của Nhược Ngu cười nói: “Làm sao mà nước mắt lại lưng tròng thế kia, là Kình Phong khi dễ muội sao, để ta đánh hắn có được không?”

Ai ngờ Nhược Ngu lại khéo léo lắc lắc đầu nói: “Hắn nói mấy này nữa sẽ mang Nhược Ngu đi cưỡi ngụa…. Còn có một đống trâu bò lớn….”

Hoài Âm quận chúa cười vỗ vỗ tay của nàng, sau đó hỏi: “Như thế nào? Lại muốn đi sao? Chẳng lẽ lại không ở lâu thêm chút sao?”

Trử Kình Phong lắc lắc đầu: “Bạch gia vốn là kiêng kỵ ta, nếu ở lâu ngược lại dễ sinh biến, không bằng trở về Mạc Hà Thành sớm một chút sẽ tốt hơn. Huống chi, ta còn mang theo người quan trọng bên người…..”
Nói như vậy, Quan Bá ở một bên nghe thị vệ bẩm báo xong, nhỏ giọng nói: “Chủ công, người đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa có thể đi được rồi”.

Trử Kình Phong gật gật đầu. Hoài Âm quận chúa ở một bên nghe xong, trong lòng cũng biết rõ, cười nói: “Bạch gia vì việc chế tạo chiến thuyền đã quăng ra một số tiền lớn như vậy, ngươi lại rút củi dưới đáy nồi *, ngay cả người cũng không lưu lại cho bọn chúng, quả nhiên là xảo trá!”

Trử Kình Phong hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải nghĩ đến số bạc kia là mồ hôi nước mắt của người dân, ta thật sự muốn chờ bọn họ đem chiến thuyền kia làm cho tốt xong lại lật tẩy bọn chúng. Bạch quốc cửu dã tâm không nhỏ, chiến sự phương Bắc vừa bình ổn lại, hắn liền muốn chế tạo chiến thuyền để loại bỏ phe đối lập với hắn, phải chèn ép hắn một chút, phải làm cho hắn thu liễm lại mới tốt!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top