Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngu Tình (Dịch) (11/2015)
  4. Chương 63: 63

Ngu Tình (Dịch) (11/2015)

  • 338 lượt xem
  • 3126 chữ
  • 2022-09-18 12:43:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bởi vì buổi sáng Nhược Ngu nhắc đến người ‘tình cũ’ là Nam Cung đại nhân, đã làm cho Trử biểu ca cảm thấy bản thân bị tổn thương thật sâu, liền tức giận đi ra ngoài. Chờ đến buổi tối về phủ, tức giận cũng tiêu tán không ít. Hắn thậm chí còn cảm thấy mình có chút ngây thơ, nàng hiện tại tâm tư cứ như một đứa trẻ, thấy chỗ nào đông vui thì muốn đến đó, tự dưng giận dỗi chuyện không đâu vào đâu!

Sau khi đã hiểu thông, thì cơn giận trong long cũng như gió lướt qua mặt hồ rồi biến mất không dấu vết.

Buổi tối khi quay về phủ, trong tay hắn cầm một cái túi bánh ngọt được mua khi đi ngang qua

Món ăn bình dân này chỉ được làm từ gạo nếp, bên trong là nhân đâu xanh, sau đó bỏ vào chảo dầu sôi để chiên,, trước kia Nhược Ngu cùng với bạn ở trong trường đã thưởng thức qua hương vị đó, nhẹ nhàng cắn một cái, bên ngoài giòn tan, lớp bên trong mềm thơm làm nàng ăn ngon hết trong nháy mắt. Một lần tan học đi ngang qua sạp liền đòi mua.
Nhưng mà Trử Kình Phong nhìn cái bánh được chiên trong chảo dầu đen ngòm không biết đã chiên biết bao lần, đương nhiên không cho phép nàng ăn nữa, hắn còn phân phó cho Tô Tú về sau cũng không được mua cho tiểu phu nhân cái này. Mặc dù sau đó về phủ hắn cũng phân phó cho đầu bếp làm một bàn nhỏ bánh cho nàng ăn. Nhưng chẳng biết tại sao tuy rằng là nguyên liệu được chọn lọc hạng nhất để nấu, nhưng thiếu đi món dầu chiên đó lại mất đi mùi vị của món ăn ven đường. Lúc đó Nhược Ngu rất là mất hứng.

Hôm nay đi ngang qua hàng bánh, mùi hương từ quầy hàng tỏa ra, Tư Mã đại nhân do dự mãi, cuối cùng vẫn mua một bọc giấy trở về, chuẩn bị dỗ tiểu biểu muội bốc đồng ở nhà.

Nhưng mà khi quay về phủ thì không thấy con bướm phấn nhỏ nhào tới, hỏi Tô Tú thì mới biết là tiểu phu nhân ở một mình trong tiểu thư phòng làm bài.
Thì ra là Nhược Ngu đã về nhà, ăn cơm tối xong liền một lòng một dạ ở trong thư phòng, mang theo đồ dùng linh tinh ở thư viện về để làm vài món nhỏ, hoàn toàn không có nét khổ sở cùng không cam lòng như buổi sáng. Tô Tú lúc đầu còn chút bận tâm, nhìn tiểu phu nhân quả thật đang chuyên tâm làm việc, rốt cục cũng yên lòng, nghĩ đến tính tình của nàng có chút trẻ con, đã quên đi buổi sáng không vui.

Nếu là chăm chỉ học, Trử Kình Phong cũng không có quấy nhiễu, hắn tự tắm rửa thay quần áo, ăn cơm chiều, cuối cùng vẫn không có thấy nàng đi ra, lúc này hắn mới đứng dậy đi vào thư phòng, chỉ thấy Nhược Ngu đang quỳ rạp trên mặt đất để làm búp bê đáng yêu, ánh mắt chuyên chú, thật sự là xem trăm lần vẫn không chán.

“Mạnh phu tử của muội không phải đã đi Vạn Châu sao? Vì sao còn làm bài?” Trử Kình Phong vào thư phòng ngồi một hồi, gặp giai nhân ngay cả đầu cũng không nâng lên, như kiểu “Muội không thấy huynh”, liền mở miệng nói.
Nhược Ngu xê dịch thân mình, rõ ràng đưa lưng mình hướng về hắn, tiếp tục nghiên cứu tiếp món đồ đang làm.

Trử Kình Phong không thích nhất là nàng lãnh đạm, lập tức đứng dậy một tay ôm nàng từ dưới đất lên, ôm vào trong ngực đong đưa: “Vẫn còn tức giận? Sáng sớm là ta không đúng, giờ ta cam tâm tình nguyện chịu phạt được không?”

Nhược Ngu hơi xoay mặt cũng không nhìn hắn, càng không để ý hắn đang lấy bánh rán ra, chỉ không nhịn được mà dùng dằng: “Muội còn phải làm bài, phu tử về sẽ kiểm tra.”

Mặc dù muốn ôm nàng vào ngực mà hôn, nhưng mà tiểu biểu muội rõ ràng là muốn một lòng nghiên cứu học tập, nên hắn buông lỏng tay, chỉ là ngày mai hắn đi Vạn Châu, sợ rằng mấy ngày không có trở lại, nàng cứ chơi trò giận dỗi như thế này, chẳng lẽ đêm xuân tối nay sẽ lãng phí hết sao?
Lập tức không để ý đến kháng nghị của nàng, dùng một tay đem nàng nhấc lên, liền ôm ra khỏi thư phòng: “Ngày mai ta phải ra ngoài mấy ngày, không thể bồi Nhược Ngu được, ngoan, cho ca ca hôn được không?”

Đáng tiếc trong mắt tiểu biểu muội chưa bao giờ chứa một hạt cát, nghe xong lời này lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên nói: “Huynh đi Vạn Châu phải không?”

Đối mặt với đôi mắt to kia, lời nói dối vốn vọt tới mép liền tiêu tán, Trử Kình Phong chỉ gật đầu nói: “Nàng ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta về mang nàng đi Mạc Hà săn thú được không?”

Thế nhưng Nhược Ngu không khóc hay quấy giống như hắn dự liệu, chỉ là đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm, mỗi một sợi lông mi xinh đẹp tựa hồ như đang hờn dỗi nhìn về hướng hắn, qua một hồi lâu mới nói: “Muội còn phải làm bài, có phải biểu ca cũng đừng nên ham chơi quá mức, đi xử lý công việc riêng đi.” Nói xong, nàng liền tránh thoát ra khỏi tay hắn, tuột xuống, không quay đầu về mà chạy vào tiểu thư phòng cách vách, bắt đầu bày ra các tay chân bằng gỗ trên đất.
Trử Kình Phong không ngờ là mình bị tiểu ngốc tử ân cần dạy bảo cách sống, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lời nàng nói cũng rất có lý, bởi vì mình phải đi xa mấy ngày, thật đúng ra là có một chút việc quan trọng cần phải xử lý, nghĩ thế nên hắn cũng để mặc bé con ngồi đó hờn dỗi đi.

Dù sao tâm tính của Nhược Ngu vẫn như trẻ con, mỗi khi nổi giận thì dù có nói nhiều đạo lý hơn nữa thì cũng là nói không thông. Đợi mình đi mấy ngày rồi trở về, nói không chừng vì quá nhớ mình, cộng thêm việc mình mua thêm vài món đồ chơi tinh xảo trở về, có phải khi đó nàng sẽ bay nhào vào lòng hắn, ngọt ngào mềm mại gọi “Trử ca ca”?

Nghĩ như vậy đã làm cho tâm trạng của Trữ Kình Phong thả lỏng rất nhiều, đi vào thư phòng để xử lý công vụ, đợi tới đêm xuống chỉ hỏi Tô Tú, tiểu phu nhân bên kia có an ổn nghỉ ngủ không. Nghe được rằng nàng đã đi ngủ, Trử Kình Phong cũng không quay lại phòng ngủ, nghỉ ngơi một đêm trên nhuyễn tháp trên thư phòng.
Vẫn nên lãnh đạm với nàng một chút thì hay hơn, không nên lúc nào cũng chiều theo ý của nàng, nếu không chẳng lẽ mỗi khi nàng xụ mặt xuống thì mình phải quýnh lên chạy đến dỗ dành ư? Nếu như thế chẳng phải sẽ nuông chiều thành tính tình ngang ngược kiêu ngạo khó dạy bảo hay sao?

Nghĩ như vậy nên ngày thứ hai khởi hành đi thì hắn cũng không đến từ giã với Nhược Ngu, cứ như vậy mà đi khỏi Mạc Hà Thành.

Ngày thứ hai Nhược Ngu tỉnh lại, vốn tưởng rằng ca ca sẽ ở bên cạnh mình, theo thói quen muốn vùi mặt vào cánh tay của hắn, nhưng rốt cuộc là bị nhào hụt.

Mở mắt ra nhìn lớp chăn đệm bên cạnh vẫn được xếp phẳng phiêu, liền biết hắn đêm qua không có ở đây. Nhược Ngu đem chăn quấn một lớp quanh mình, buồn buồn hỏi: “Trử ca ca đâu?”

Tô Tú đem màn treo qua một bên, cẩn thận nói: “Tư Mã đại nhân có việc đi ra ngoài rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về.”
Cái mũi Nhược Ngu hơi cay, uổng công nàng còn không ngừng hy vọng rằng sang nay Trữ ca ca sẽ đổi ý dẫn mình đi cùng!

Khổ sở trong chăn một hồi, Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn Tô Tú nói: “Hôm nay ta thấy khó chịu, nên sẽ không đi học, một lát nữa muốn đến Phẩm Hương Lâu dùng cơm.”

Chỉ cần tiểu phu nhân không khóc không náo loạn, trốn học thì trốn học đi. Nghe xong Nhược Ngu nói, Tô Tú gật đầu, cùng Long Hương chạy nhanh đi sai bảo thị nữ phía dưới chuẩn bị nước ấm, sau đó mở rương ra lấy quần áo đi ra ngoài.

Nhược Ngu cũng bò ra, xỏ chân vào đôi dép bằng lụa mềm, mở cái tráp nhỏ đựng nữ trang của mình ra, kéo ngăn kéo nhỏ phía dưới ra, đem đống bạc vụn đổ ra ngoài, không cần hà bao, chỉ dùng khăn đem quấn chúng nó thành một bọc nhỏ.

Long Hương nhìn, cười nói: “Tiểu phu nhân, người đây là muốn mời hết người trong trường sao? Sao mà cầm nhiều như vậy? Mời thì dùng ngân phiếu là được rồi, chẳng phải nhẹ hơn sao?”
Nhưng mà Nhược Ngu không hề để ý, quấn thêm một lớp khăn nữa.

Chuyện hoang đường mà tiểu phu nhân đang làm không chỉ có thứ này, nên dù Long Hương cùng Tô Tú đều thấy là lạ, nhưng cũng không hề cản trở.

Chờ Nhược Ngu gói kỹ tiền vàng lại, Tô Tú đang ủ nóng chiếc váy dài gợn sóng. Nàng vội vàng nói: “Không mặc bộ đó, váy dài quá trèo tường không được. Lấy bộ dùng đi săn bắn mới may hôm trước ra.”

Đợi khi thắt xong đai lưng, lại xỏ chân vào đôi hài nhỏ làm bằng tơ lụa mềm thoáng khí, quả thực là giống nữ hiệp hành tẩu giang hồ. Nhược Ngu hài lòng xoay mấy vòng trước gương.

Lúc ra cửa, Nhược Ngu còn nhắc Long Hương tới phòng mang theo cái rương nhỏ có chứa các cơ quan dụng cụ bài tập, có thể là sau khi cơm nước xong lại muốn đi đến thư viện với đám bạn.

Đến khi tới Phẩm Hương Lâu, vì là sáng sớm nên trong tửu lâu cũng không có nhiều khách lắm. Nhược Ngu cùng với Tô Tú, Long Hương và vài người thị vệ ở nhã gian trên lầu hai.

Nhược Ngu vào nhã gian, Tô Tú cũng không có bước vào, nàng cùng hai thị vệ canh giữ cửa trước phòng. Chờ vài món ăn được dọn lên đủ, Nhược Ngu nói: “Ta muốn một mình an tĩnh ăn cơm, lát nữa đừng đến quấy rầy!” Nói xong liền đóng cửa lại.
Tô Tú biết trong lòng Nhược Ngu không thoải mái, cũng không dám quấy rầy nhiều, chỉ cùng Long Hương canh giữ bên ngoài nhã gian, nhẹ giọng nói chuyện.

Bởi vì lo lắng nên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tình hình bên trong nhã gian.Cách lớp cửa bằng gỗ lim dán lớp giấy dày, mơ hồ có thể thấy được bóng người thỉnh thoảng đưa tay lên ăn cơm.

Lúc này nàng mới yên lòng, tiếp tục tán gẫu tiếp với Long Hương.

Nhưng mà bữa cơm này của tiểu phu nhân lại ăn trong thời gian khá dài, đã hơn nửa giờ sau vẫn không thấy nàng đi ra, bóng người trong nhã gian kia vẫn như cũ không ngừng giơ cánh tay.

Tô Tú cẩn thận nhìn bóng người kia một chút, rốt cục thì phát hiện thấy có chút khác thường, lập tức giật thót mình, đầu tiên là gọi phu nhân một tiếng, nhưng mà không có người trả lời. Thế nên mới đẩy cửa phòng ra vừa thấy cái ghế bên cạnh cái bàn kia làm sao là phu nhân được, đó là con búp bê mà hôm qua nàng ấy loay hoay làm, có mấy sợi dây điều khiển phía bên dưới, thỉnh thoảng giơ chiếc đũa, và chạm bát đũa ở trên, phát ra âm thanh va chạm, nghe giống như có người đang hăng hái ăn uống.
Lại nhìn thấy cánh cửa sổ của nhã gian đã được mở ra, chạy đến nhìn xuống thì đúng là có một cây thang dựng thẳng, mà tiểu phu nhân thì chẳng biết đã đi đâu.

Tô Tú cảm thấy chân mình như nhũn cả ra, phải vịn thật chặt cái bàn mới không ngã quỵ xuống mặt đất, tay run run cầm lấy tờ giấy trên bàn được một đôi đũa đè lên, trên đó viết: “Tô Tú, Long Hương, chờ ta đi xem cuộc thi tài của những thợ thuyền xong sẽ về, sẽ không bị Trử ca ca phát hiện đâu, các ngươi không cần sợ hãi, cũng đừng nói cho người khác biết.”

Tô Tú xem xong mặt trắng như tờ giấy, Long Hương ở một bên đã oa một tiếng bật khóc lên: “Nhị tiểu thư của ta, tiểu tổ tông. Ngài đã đâm bầu trời thủng một lỗ to rồi, sao có thể không nói cho người khác biết?”

Nhược Ngu lúc này đương nhiên không biết rằng hai người thị nữ của nàng đã sợ đến mức bật khóc. Nàng thì đang ngồi trong xe ngựa của Tô Tiểu Lương vô cùng vui sướng mà ăn bánh rán dầu vừa mới mua xong.
Mới vừa mua bánh rán thì Tiểu Lương còn mua thêm một bọc kẹo trắng nhỏ, ăn bánh và kẹo quả thực là một cảnh giới không gì sánh kịp. Hai người đang xem ai kéo mặt bánh ra lâu hơn, cười hi hi ha ha một trận.

Thì ra hôm qua Nhược Ngu cùng Tô Tiểu Lương hẹn xong, hẹn sáng nay nàng mang theo hai người hầu, còn nàng ấy thì đem cái thang đến bên phía dưới lầu hai của nhã gian.

Lấy ra con rối gỗ, khởi động cơ quan, sau đó Nhược Ngu cẩn thận leo thang xuống, chui vào phía sau xe ngựa. Sau đó hai người mua một bọc lớn đồ ăn vặt, sau khi ra thành thì gặp phụ thân của Tô Tiểu Lương, xong liền chạy về hướng Vạn Châu.

Tô huyện lệnh kia cũng là một lão hồ đồ, chỉ biết Nhược Ngu là biểu muội của Tư Mã đại nhân, có giao tình sâu đậm với con gái nhà mình, thấy cô con gái vào thành mua đồ ăn vặt sau đó đem biểu muội của Trữ tư mã đi cùng, cũng chỉ cho rằng hai người bọn họ đã hẹn nhau sẵn, nên cũng muốn tạo chút ấn tượng tốt với tiểu biểu muội của Tư Mã đại nhân, nêncũng không hỏi nhiều, thoải mái nằm ngủ trên xe ngựa suốt cả quãng đường.
Dọc theo đường đi vô cùng thông thuận, tâm tình của Nhược Ngu vui sướng, nàng không khỏi ăn thêm mấy cái bánh rán nữa. Bởi vì Nhược Ngu mang theo một bọc lớn tiền vàng, Tô Tiểu Lương mới vừa rồi mua đồ ăn cũng rất hào phóng, một túi thịt bò, cùng một túi tôm chiên, một thùng nước cam tươi được ép sẵn, loại thịnh hành nhất thời gian gần đây. Nước cam đậm đặc, thêm chút đường, uống một hớp quả thực là ngọt đến đáy lòng.

Nhược Ngu cảm thấy mấy món ăn ven đường thì hợp với khẩu vị mình hơn mấy món cao quý và mỹ vị ở Tư Mã phủ. Ăn xong chốc lát thấy bụng nhỏ hơi nhô cao.

Tô Tiểu Lương thèm thuồng hút một ngụm nước cam cuối cùng, rồi dùng khăn chùi miệng nói: “Lần này đi Vạn Châu, ý cha muội là muốn muội đi gặp công tử của Thứ sử ở Vạn Châu một chút, đến lúc đó tỷ phải đi cùng với muội.”
Nhược Ngu gật đầu, tùy tiện vén màn xe nhìn về phía bên ngoài. Lúc này xe ngựa đã đi được hai canh giờ, đã muốn gần tới khu vực Vạn Châu. Trên đường có nhiều chiếc xe qua lại nhiều hơn.

Sau khi vào thành, Tô huyện lệnh tất nhiên phải nắm chặt thời gian giao tiếp với quan viên địa phương, Tiểu Lương đòi phải dẫn Nhược Ngu đi dạo phố. Tô huyện lệnh bắt nàng phải mang theo hai người thị nữ và ma ma đi theo, dặn dò một câu: “Trông chừng hai tiểu thư cẩn thận, tránh tiếp xúc với những hạng người không rõ nguồn gốc bên trong thành, coi chừng bị bọn buôn người để ý.”

Nhược Ngu từ hồi gả cho Trử Kình Phong, chưa bao giờ được tự do khoái hoạt như hôm nay. Tô Tiểu Lương đối với việc học hành thì đúng thuộc dạng chậm hiểu, nhưng đối với việc trốn đi chơi trên phố như thế này lại là người cực kì có kinh nghiệm. Tiếc là trước kia tiền tiêu vặt của phụ thân cho có hạn, không thể chơi đùa thỏa sức. Nhưng hôm nay bên cạnh nàng là một nữ phú bà, nên đương nhiên sẽ xông pha hết các địa điểm vui thú ở thành Vạn Châu này!
Đầu tiên nàng mang Nhược Ngu đến một quán trà, một chén trà năm đồng có thể nghe xong một câu chuyện. Sau đó đến xem xiếc ảo thuật cạnh miếu thổ địa, rồi đến chỗ ném vòng mua một sấp vòng thật nhiều với ý định hôm nay phải ném được phần thưởng cao nhất là một hộp đựng trang sức có khóa.

Đáng tiếc Tô tiểu thư vận may kém, một sấp vòng trong tay đã ném xong hết nhưng vẫn không trúng món mà mình nhắm trúng. Nhược Ngu đứng bên cạnh cũng nhấp nhỏm muốn ném thử, nhưng ném vài cái cũng không trúng.

Đúng lúc này nàng cũng không nhịn được nữa, hướng về phía sau nam tử yên lặng hỏi: “Ngươi là bọn buôn người đúng không? Vì sao cứ mãi đi theo chúng tôi?”

Tô Tiểu Lương nghe xong lời Nhược Ngu nói, mới quay đầu trợn to mắt mà nhìn.

Úi chao ôi, sao có có một nam tử tuấn tú như thế này? Trên thâm nam tử nọ mặc một chiếc trường bào, tay cầm quạt, đôi má trắng noãn như nữ nhân, đôi mắt phượng xếch lên, lấp lánh như ngọc lưu ly sáng, cánh mũi thẳng tắp nằm dưới hàng mi cong vút, đôi môi mỏng màu hồng nhạt khẽ cong thành nụ cười nhẹ.
Dung mạo đã tựa như thiên tiên giáng thế, khí chất lại còn xuất chúng hơn người. Chỉ cần đứng đó trong đám đông nhộn nhịp kia, cũng đã làm cho người ta không tự chủ được phải đưa mắt nhìn về hướng hắn. Vừa rồi mình đúng là quá ham chơi, nên đã để sẩy mất vị công tử tuấn mỹ đứng bên cạnh này.

Tác giả tâm sự: Thi đua đoán ý điiiii!!!!!! Xem thử Tư Mã đại nhân của chúng ta sẽ có sắc mặt như thế nào khi biết chuyện đây?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top