- Trang Chủ
- Dị giới
- Người Giữ Chiều Không Gian: Tất Cả Kỹ Năng Của Tôi Đều Cấp 100 (Dịch)
- Chương 2: Thức Tỉnh cấp SSS
Dịch: Hoangforever
“Các em đã được huấn luyện, được thử thách, và sẵn sàng cho ngày hôm nay. Kiến thức về các hầm ngục và hiểm nguy nơi đó đã in sâu vào máu thịt của các em. Vì vậy, tôi sẽ không lãng phí nói về những gì các em đã biết nữa.”
Ông tiếp tục nói, giọng trầm xuống, mang theo sức nặng của sự cảnh báo.
“Nhưng hãy nhớ lấy điều này: Hầm ngục là một nơi tàn nhẫn. Ranh giới giữa vinh quang và bi kịch mỏng manh như sợi tóc. Hãy luôn cảnh giác. Trong bóng tối luôn ẩn giấu điều không ngờ, và bất trắc sẽ không chờ đợi bất kỳ ai.”
Đám học sinh khẽ gật đầu khi nghe hiệu trưởng nói.
Mặc dù họ hơi lo lắng vì đây là lần đầu tiên họ vào hầm ngục và chiến đấu với quái vật.
Nhưng họ biết rằng tất cả họ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Sự lo lắng chỉ là một vấn đề thoáng qua đối với họ, sẽ biến mất ngay khi họ bước vào hầm ngục.
“Vậy thì, hãy tiến vào và chinh phục hầm ngục đi!”
Hiệu trưởng tuyên bố, tay chỉ về cánh cổng ánh sáng xanh lam đang sáng lấp lánh.
“Đi thôi, Nevin.”
Max nói khẽ, rồi bước về phía cổng.
Nevin gật đầu, lập tức theo sát phía sau.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm học viên Học viện Horizon đã tiến vào hầm ngục và biến mất khỏi khỏi hiện trường.
Ngay khi Max bước qua cánh cổng, đầu óc hắn thoáng choáng váng.
Khi mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng giữa một hành lang hẹp. Hai bên tường gắn đầy đuốc đang cháy rực, và một mùi hôi thối nồng nặc ập thẳng vào mặt hắn.
“Khỉ thật… thối chết mất”
Max cau mày, nói.
Đảo mắt nhìn quanh, hắn nhận ra mình không đơn độc.
Bên cạnh hắn còn có 6 học sinh khác — nhưng không ai trong số đó là người quen của hắn.
Đúng lúc này, một luồng sáng xanh rực chói mắt xuất hiện trong tầm nhìn của Max, kèm theo đó là một giọng nói vang vọng trong đầu.
【Chúc mừng Max Voidwalker đã thức tỉnh chức nghiệp cấp SSS — Người Giữ Chiều Không Gian.】
Max sững sờ, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, khi dòng thông báo phát sáng lơ lửng trước mắt.
“Chức nghiệp cấp… SSS?”
Tâm trí hắn chấn động, câu chữ như từ chối thẩm thấu vào não bộ hắn.
Tim hắn đập rộn ràng như tiếng trống trận, càng đọc lại càng không thể tin được vào mắt mình — chỉ mong rằng đây không phải là lỗi hệ thống hay một trò đùa ác ý.
“Cái này… không thể là thật được…”
Hắn thì thầm, giọng đầy run rẩy.
Cảm giác như cả mặt đất dưới chân vừa sụp đổ.
Từ F đến SSS, các cấp Class đại diện cho phân cấp sức mạnh, tiềm năng và sức ảnh hưởng trong thế giới này.
F là phế phẩm, D là trung bình, ngay cả hạng A thôi cũng đủ khiến người ta cả đời ngưỡng mộ.
Còn SSS?
Đó là một thứ tồn tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết — thứ mà người thường chẳng dám mơ đến.
Max đã hy vọng, đã cầu nguyện, chỉ mong hắn có được chức nghiệp hạng C — thậm chí là D cũng được.
Chỉ cần không phải phế vật là được rồi.
Nhưng… thứ hắn nhận được lại vượt xa, ngoài sức tưởng tượng.
Hắn lảo đảo lùi lại, hai chân run rẩy, tay siết chặt lấy nhau, ngón tay không ngừng run lên.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn như xoáy sâu vào tâm trí hắn, từng tầng ý nghĩa bắt đầu trỗi dậy.
"Cấp SSS… mình đang ở đỉnh cao tuyệt đối của tiềm năng… trên toàn thế giới.”
Max nghiến chặt răng, hai tay siết lại, đốt ngón tay trắng bệch vì căng cứng.
Một luồng cảm xúc mãnh liệt, vừa sững sờ vừa kích động, tràn dâng trong lồng ngực hắn.
Đối với một người, cả đời luôn chuẩn bị cho sự tầm thường, sự thật này chẳng khác gì một cơn sóng thần giáng xuống — không chỉ làm thay đổi hiện tại, mà còn thổi bay cả tương lai cũ kỹ.
Chức nghiệp hiếm có như thế không đơn thuần đại diện cho sức mạnh — mà là định mệnh.
Là chiếc chìa khóa mở tung tất cả cánh cổng từng đóng sập trước mắt hắn.
Con đường của Max giờ đây không chỉ được dọn sạch… mà đã biến thành con đường dát vàng, chói lòa, bất tận.
Một tiếng cười nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, vang lên giữa không gian im lặng.
“Tại sao… lại là mình?”
Cơn chấn động dần tan chảy thành một nụ cười run rẩy.
Max cảm thấy, lần đầu tiên trong đời, thế giới này không còn dửng dưng với hắn nữa — mà đã thực sự chọn hắn.
Đã đặt vào tay hắn một thứ vượt khỏi giới hạn bình thường.
“Mình từng được dạy rằng phải biết hài lòng với những gì đang có. Rằng hạnh phúc đến từ việc chấp nhận hiện tại. Nhưng… thứ này…”
Max cúi đầu, hai bàn tay siết lại lần nữa, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm chưa từng có.
“Thức tỉnh được chức nghiệp cấp SSS… nếu như còn chấp nhận sống tầm thường, thì đó không chỉ là sỉ nhục bản thân, mà còn là sỉ nhục với món quà mà số phận đã ban tặng.”
“Mình sẽ không lãng phí nó. Nhất định không.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận