Còn bốn ngày nữa thôi là bắt đầu thi cuối kì nên nó rất chăm chỉ học bài, nhưng nó vẫn không quên quan tâm đến hắn. Dưới ánh đèn học, nó gấp sách vở xếp ngay ngắn lại rồi bỏ vào cặp, song nó lấy điện thoại ra lướt facebook, vốn dĩ nó muốn nhắn tin cho hắn nhưng lại không biết nhắn cái gì nên đành lướt face vậy.
Đang lướt thì nó chợt nhìn thấy có rất nhiều trang đăng cùng một nội dung, lướt từ trên xuống đều là nội dung nói đến chuyện tỏ tình với crush ngày cá tháng tư: "Ngày mai là cá tháng tư rồi, các bạn có định tỏ tình với crush hay chưa? Đừng lo mà hãy thử tỏ tình với crush xem, nếu như người ấy đồng ý thì hai bạn thành một đôi, nếu như người ấy không đồng ý thì hãy nói rằng bạn chỉ đùa thôi vì là cá tháng tư mà".
Nó đọc xong trong đầu liền có ý định tỏ tình với hắn nhưng nó vẫn chưa có nắm chắc rằng có nên làm thế hay không, nhấp vào phần bình luận để xem. Vô tình nó thấy một bạn bình luận rằng: "Rồi lỡ như người ấy nói đồng ý, nhưng qua ngày hôm sau người ấy cũng nói là đùa thôi thì tính sao đây? Lúc đó còn đau lòng ác nữa!".
Đọc xong mấy dòng đó nó khựng lại rồi nghĩ cũng phải, nếu như hắn cũng nói như thế thì biết phải làm sao, nhưng nó không thể không nói cho hắn biết, tình cảm này đã không thể giữ trong lòng được nữa rồi. Ngày mai là một cơ hội để cho nó nói ra hết tất cả nhưng nó lại sợ rằng hắn chỉ tưởng là nó nói đùa mà đùa ngược lại với nó, thế không phải nó sẽ tự làm mình đau hay sao. Nghĩ một hồi mà nó đau cả đầu, nhìn đồng hồ cũng đã đến giữa khuya, nó lắc lắc đầu lấy tay xoa hai mắt đang lim dim của mình rồi nhảy lên giường ngủ tới sáng.
Sáng ngày hôm sau, khi những ánh nắng còn chưa thức dậy, khi màn sương còn chưa tan hết thì tiếng chuông báo thức đã reo vang cả phòng đánh thức con nhím lười đang ngáy ngủ trên giường. Bị tiếng chuông làm cho giật mình, nó với tay lấy điện thoại trên bàn để tắt báo thức.
Cũng như mọi khi, nó xõa tóc và bôi một chút son để đi học. Mái tóc mượt mà đen nhánh được cắt theo kiểu hình chiếc lá dài đến chấm lưng được chải gọn gàng, đôi môi hồng hồng nhoẻn miệng cười. Nó ngắm nhìn mình trong gương cũng đã được mười phút, càng nhìn càng thấy thích, cớ sao hắn lại không thích được kia chứ.
Nhớ lại hôm hắn với nó cùng đi ăn lẩu mà cứ cười thầm suốt, nó nghĩ hắn chắc hắn cũng đã thích nó rồi nên mới đối tốt như thế với nó. Nó nhìn lại mình trong gương thêm lần nữa rồi tự hứa với bản thân sẽ thử cái cách mà trên facebook nói, nó cũng muốn biết hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Mặc đồng phục chỉnh tề rồi nó đi xuống nhà, chợt nó nghe có tiếng động trong bếp. Thì ra là ba nó đang làm bữa ăn sáng, nó ngạc nhiên hỏi:
- Ba đi làm về từ hồi nào vậy ạ?
- Ba mới về hồi sáng nay thôi, sẵn làm đồ ăn sáng cho con luôn.
Nghe vậy nó liền có chút chạnh lòng, ba nó vốn đã phải đi làm vất vả như thế mà sáng về còn làm bữa ăn sáng cho nó như vậy. Nó tới gần hỏi sao ông không đi nghỉ đi, bữa ăn sáng cứ để nó làm. Ông bỏ con dao đang sắc vài củ cà rốt xuống thớt rồi đưa tay xoa đầu nó bảo:
- Con không cần phải lo cho ba đâu. Lâu rồi con không được ăn sáng do ba nấu mà nhỉ?
Thấy ông nhìn nó cười hiền, nó liền mỉm cười theo đáp "dạ". Hai ba con nó ngồi trên bàn cùng nhau thưởng thức bữa ăn sáng, cùng nhau trò chuyện. Ba nó hỏi dạo này nó có còn chơi với hắn hay không, rồi chuyện học hành thi cử ra sao, nó mỉm cười đáp tất cả đều ổn, chỉ là dạo gần đây chuyện học hành có hơi khó khăn một chút nhưng nó vẫn tự lo liệu được.
Nó ăn xong có ý muốn phụ ông dọn dẹp chén bát nhưng ông bảo nó mau đi học nếu không sẽ trễ. Nó nghe lời liền đáp "dạ", lễ phép chào ông rồi bước ra khỏi cửa. Đi trên con đường từ nhà đến trường, nó cố gắng đi thật chậm dù biết cũng sắp đến giờ học rồi nhưng nó cứ đợi mà không thấy hắn đâu. Mọi khi hắn đều đi học chung với nó nhưng sao hôm nay lại không thấy hắn đâu. Nó nghĩ: "Có khi nào nó bị bệnh hay gì không?", song nó chạy ngay đến nhà hắn xem hắn có ở nhà hay không, có thật sự là bị bệnh hay không nhưng mới vừa đến thấy hắn bước ra khỏi cổng, chưa kịp lên tiếng gọi thì đã có người mở cửa xe cho hắn và chạy mất hút.
Mặt nó đỏ cả lên vì lo cho hắn mà chạy một mạch đến đây, đến cả việc thở cũng quên luôn. Nó lo cho hắn đến thế mà hắn lại không rủ nó đi học cùng mà đi xe riêng, thật tức muốn xì khói. Nó cắn răng, trừng mắt nhìn chiếc xe màu đen ấy chạy đi trong sự phẫn nộ. Nó nắm chặt hai tay lại thành đấm nói nhất định sẽ hỏi tội hắn. Nói rồi nó lại lấy hơi chạy một mạch tới trường.
Vào đến lớp thì nó thấy hắn đang nói chuyện vui vẻ với nhỏ, hai bên cứ như thân nhau lắm không bằng. Nó sầm mặt không nói gì, quăng cặp lên bàn một cái "rầm" rồi ngồi xuống. Hắn bị tiếng động đó làm cho giật mình, quay sang thấy nó liền hỏi:
- Ủa mày vô hồi nào á, sao tao không thấy. Sao mặt đỏ với chảy mồ hôi dữ vậy, bộ bị sốt hả?
Nó đáng lẽ định không nói gì hết khi thấy hắn với nhỏ nói chuyện nhưng vì câu nói của hắn mà nó điên tiết lên. Nó quát:
- Nè, tao vừa lo lắng vừa tức muốn chết đi được, mà mày có thể ngồi đây vui vẻ nói chuyện với gái hả?
Lúc này nó giận lắm, giận vì hôm nay hắn không cùng đi học với nó mà đi xe, giận hơn là hắn đang dành cái nụ cười, ánh mắt ấy cho người con gái khác, chứ không phải nó. Người nó giờ đang nóng rang lên, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, chỉ cần hắn nói thêm một lời nữa thôi, nó sợ mình sẽ nói ra những lời không hay. Kiềm nén lại, nó đi ra khỏi lớp để lại hắn với gương mặt khó hiểu.
Nhỏ với hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó, sao mới sáng sớm mà nó đã tức giận như vậy. Nhỏ hỏi hắn sao nó lại nóng giận như vậy thì hắn tròn mắt nhìn nhỏ đáp sao hắn biết được mà hỏi. Hắn như bị ngọn lửa của nó truyền qua mà quát nhỏ, nhỏ lườm hắn nhưng không nói gì vì biết hắn là đang giận cá chém thớt đây mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận