Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Người Thương Năm 17 Tuổi
  4. Chương 23: Giảng bài cho nó

Người Thương Năm 17 Tuổi

  • 488 lượt xem
  • 2563 chữ
  • 2020-12-24 15:37:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bà Võ xuất hiện tát thẳng vào mặt hắn rồi hỏi hắn tỉnh chưa. Hắn ngã ngửa ra sàn, mọi thứ bây giờ cứ quay cuồng, hắn không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, nhưng hắn vẫn nhận ra người đó là mẹ hắn. Hắn đứng dậy chao đảo trừng mắt nhìn mẹ mình, hắn nói:

- Đến cả mẹ cũng ngăn cản con sao?

- Con quên giao ước rồi sao? Nếu con còn không nghe lời và cố bước ra khỏi căn nhà này thì sự an toàn của con bé đó mẹ không chắc đâu. Nếu còn nghĩ cho nó thì về phòng ngay lập tức cho mẹ.

Khuôn mặt đỏ như gất của hắn chợt giản ra rồi dần nhúm lại, hắn khụy gối xuống sàn, ôm lấy đầu mà khóc. Trong đầu hắn giờ toàn hình ảnh của nó, nhưng hình ảnh và câu nói vừa nãy của mẹ hắn lại đan xen vào. Đầu óc quay cuồng. Hắn la toáng lên, âm thanh như muốn xé toạt mọi thứ, khiến cho những người làm trong nhà một pha mất hồn.

Ngay cả mẹ cậu cũng khá ngạc nhiên khi trông thấy con trai mình như thế, nhưng bà nghĩ rằng với tính cách của con trai thì sẽ không bao giờ dám cãi lại lời của bà. Bà bắt đầu đổi thái độ, nhẹ nhàng hơn với hắn. Bà bảo quản gia chuẩn bị thuốc an thần và một thao nước ấm rồi dìu hắn lên phòng.

Hắn như người mất hồn, hai mắt đỏ hoe cứ nhìn trơ trơ ra phía xa. Hắn thật sự đã bất lực, như con chim trong lồng không thể nào thoát ra được. Dù có vùng vẫy, vỗ cánh bao lần thì kết quả cũng như vậy mà thôi. Chi bằng chấp nhận để phải không mỏi mệt và tổn thương người hắn yêu.

Mẹ hắn đỡ hắn nằm lên gường, và định đưa thuốc an thần cho hắn uống thì hắn bảo bà cứ yên tâm về phòng nghỉ đi, hắn không sao, hắn hứa sẽ không có chuyện như ngày hôm nay thêm một lần nào nữa. Song hắn quay mặt vào tường, phó mặc cuộc đời cho bà. Từ nay về sau, Võ Tài đã thật sự chết rồi.

* * *

Anh ngồi cầm cuốn sách giáo khoa toán đọc công thức cho nó chép vào tập. Nhìn kỹ vào tập nó thì vết xóa đầy ra. Hầu hết chỗ nào nó đọc không ra nó đều xóa hết, chữ anh xấu vậy đó.

Anh nhìn nó cầm bút xóa cứ xóa tới xóa lui mà bĩu môi bảo:

- Làm gì xóa không chừa cái gì luôn vậy, chữ tao xấu vậy sao?

Nó quay sang liếc anh đáp chứ còn gì nữa, chữ anh xấu như gà bới vậy, nhìn còn tệ hơn cả chữ bác sĩ. Nhưng thật ra, nó có thể đọc ra nét chữ của anh nhưng lại giả vờ nói rằng không đọc được. Đơn giản là vì nó muốn anh giảng lại và đọc lại bài học cho nó chép. Có vậy thì anh mới được ở trong nhà nó lâu hơn mọi khi.

Anh cầm cuốn sách giáo khoa chau mày bảo chữ anh cũng dễ nhìn mà, làm gì xấu như lời nó nói. Song nó lén cười rồi nói anh mau giảng bài tiếp đi, không thì tới khuya cũng chưa xong. Anh lại tiếp tục chú tâm vào cuốn sách và đọc tiếp định nghĩa. Tới đoạn giải thích cho nó nghe, anh cầm lấy viết chì viết ví dụ lên giấy nháp rồi giảng cho nó nghe. Nó đang chăm chú lắng nghe thì không hiểu sao nó thấy ánh đèn chiếu vào mặt anh sao sáng quá. Sống mũi thon dài, mái tóc xù xuống vì sáng giờ chưa được về nhà tắm rửa, hàng mi dài cong đang hướng theo tờ giấy nháp.

Nó nhìn một lát lại tới đôi môi, sắp đến đoạn suy nghĩ đen tối thì anh lấy cuốn sách gõ lên đầu nó mắng nãy giờ có nghe anh nói cái gì không.

- Nãy giờ nhìn đi đâu vậy mẹ, tao giảng khan cả cổ mà mày ngồi thừ ra đó à?

Nó bị cuốn sách bốp lên đầu liền hoàn hồn, một giây sau mới ôm đầu bảo đau. Hai đứa bắt đầu ôm sòm lên, ba nó từ trong bếp bước ra phòng khách bảo hai đứa đang học mà sao lại cãi nhau rồi. Thấy trên tay ông cầm hai đĩa trái cây, mắt nó liền sáng rực chạy lại.

Anh chau mày quát: - Ủa nhỏ này, đang học mà chạy đi đâu vậy?

Nó không nói gì vì đang ăn ngấu nghiến đĩa trái cây trên bàn, tay thì ngoắc ngoắc bảo anh lại đây ăn cùng. Anh bĩu môi thầm mắng "đồ ham ăn". Nhưng ba nó cũng lên tiêng mời anh ăn tí trái cây rồi học tiếp.

Nó lấy hết miếng táo rồi lại miếng lê nhai nhòm nhoàm, chả quan tâm đến ai. Ba nó thấy vậy liền kéo anh ra một gốc nói nhỏ:

- Hôm nay cảm ơn con đã chịu khó ở lại giảng bài cho con bé nhé.

Anh cười rồi trả lời khách sáo: - Dạ, không có gì đâu bác, tại con cũng muốn giúp đỡ bạn bè mà.

Ông Hàn chợt cười nhưng hình như không phải nụ cười bình thường như lúc nãy. Ông nhìn anh rồi bảo:

- Con đừng giấu bác, bác biết con thích Hàn Tuyết con gái nhà bác. Lúc chiều hai đứa về đây là bác đã nhìn ra rồi.

Anh tròn mắt há hốc mồm nhìn ông, anh không khỏi cảm thán khi nghe được câu nói đó từ ông. Sao ông có thể dễ dàng nhìn ra như vậy chứ, không lẻ anh biểu hiện lộ liễu vậy sao. Nhưng nếu như vậy sao nó bấy lâu nay lại không nhận ra. Đúng là gừng càng già càng cay mà, không gì có thể qua mắt được người đã đi hơn nửa quãng đời.

Anh ngại ngùng cười cười rồi vu vơ hỏi sao ông biết là anh thích nó hay vậy, anh còn chưa thổ lộ tình cảm với nó. Ông cười rồi vỗ vai anh bảo thanh niên gì mà nhát vậy, lúc còn trẻ như anh ông cứ thích ai là mạnh dạn tỏ tình thôi. Được thì đến với nhau, không thì cứ là bạn, vậy thôi.

Anh cười gượng nhìn ông, nói như ông thì dễ lắm, nhưng làm lại là chuyện khác. Anh không biết có nên thổ lộ với nó hay không, lỡ như nó không thích anh rồi lại trở mặt không làm bạn thì sao. Ông Hàn lại cười vỗ vai anh, bảo lúc nãy hai đứa học với nhau ông đã thấy hết rồi.

- Bác thấy con bé cứ ngồi ngắm con suốt chứ nó có nghe con giảng đâu. Bác bảo đảm nó cũng thích con đó con trai. Cố lên nhé, con gái bác thấy vậy thôi, nó dễ xiêu lòng với mấy cậu bạn tốt bụng mà lại đẹp trai như con lắm.

Anh thích thú tủm tỉm cười rồi quay sang nhìn nó vẫn đang ngồi ăn ngon lành. Bất chợt cảm giác anh đang nhìn mình, nó ngưng lại bảo anh qua đây cùng ăn. Anh ngồi kế bên nó hỏi thích ăn trái cây đến vậy sao, giờ anh mới biết.

Nó cười rồi nói anh biết vậy là quá muộn rồi lấy một miếng táo đưa cho anh. Song nó lại tiếp tục thưởng thức tiếp món khoái khẩu của mình. Lúc ăn hai má nó cứ phúng phính làm sao, khiến anh không dằn lòng được mà với tay nhéo má nó.

- Nhỏ này, ăn gì như heo í.

Nó quay ngoắc lườm anh bảo heo thì đã sao, ăn được ngủ được là tiên nên không cần biết có phải là heo hay không.

Anh cười híp cả mắt rồi xoa đầu nó bảo:

- Heo thì dễ thương chứ sao, còn hỏi.

Nó chợt đỏ mặt rồi đứng dậy nói anh ngồi đây ăn hết phần còn lại đi, nó đi vệ sinh một chút.

Đợi nó đi khỏi phòng khách, ba nó đi tới nói với anh:

- Con làm vậy xuất sắc đó con trai, con gái bác nó ngượng rồi đó haha. Có gì con cứ giảng bài cho nó, nếu trễ quá mà chưa xong thì con cứ về trước đi nhé, mai lại ghé qua.

Nó vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra đã thấy hai người họ đang nói với nhau điều gì đó rất mờ ám, nó lên tiếng hỏi hai người đang nói gì đó, có phải nói xấu nó không. Trong lúc anh còn chưa biết trả lời nó như thế nào thì ba nó đã bảo ông chỉ dặn anh giảng bài chậm một chút, nếu không đứa con gái ngốc của ông sẽ không hiểu.

Nghe xong mặt nó nhăn nhúm, sao ông có thể nói như vậy trước mặt người ngoài chứ, con gái ngoan mà còn thông minh như vậy, sao lại nói nó chậm hiểu được chứ.

Anh len lén cười nhưng vẫn bị nó bắt quả tang, nó lườm anh với anh mắt bén như dao rồi trờ về bàn học. Ba nó cũng không biết nói gì liền trốn về phòng, cho anh chịu trận.

Anh gãi đầu toát mồ hôi với nó, không lẻ nó giận thật rồi sao. Nhè nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, nó liền nhích ra xa anh, mặt mày cau có, hai má cứ phồng lên, mũi thì hĩnh, cứ như heo í. Nhưng sao anh thấy nó đáng yêu quá, liền với hai tay véo lấy má nó bảo:

- Ôi trời, sao con heo con này đáng yêu thế không biết. Đang giận mà cũng dễ thương như vậy nữa là sao?

Nó bảo bỏ tay ra, cứ véo má nó như vậy làm đau nó. Anh nghe vậy liền tắt hẳn nụ cười rồi cầm cuốn sách lên nói nó học mau lên, cũng gần tới giờ đi ngủ rồi, không mau lên là khỏi ngủ.

..

Hai tiếng sau, nó vươn vai ngáo ngắn ngáp dài, mắt lim dim không còn chút sinh lực nào. Định lấy tay dụi mắt thì anh nắm tay nó lại bảo không được dụi mắt, như thế sẽ bị viêm mắt cho mà xem. Nó chau mày nhìn anh nói trước giờ nó hay dụi mắt có sao đâu, anh lại lo xa. Anh đẩy tay nó xuống bảo sau này nên bỏ cái thói quen đó đi, dụi mắt không tốt, buồn ngủ cứ về phòng ngủ đi, sáng mai anh lại sang.

Nó bĩu môi nói chỉ còn có chút nữa thôi là xong rồi, ráng làm hết rồi nghỉ. Song nó lại ngáp một hơi dài, nước mắt cứ vậy mà ứa ra. Anh lắc đầu cười, lấy tay gạt nhẹ đi giọt nước mắt trên mi nó.

- Coi kìa, bảo học mà cứ ngáp như vậy, mệt rồi thì ngủ đi, lì quá.

Nó nhất quyết không chịu, anh cũng đành chiều theo ý nó. Anh bảo nó đợi ở đây, anh đi lấy cốc nước lạnh cho nó uống. Vì lần đầu vào nhà nó còn chưa quen, nên anh chả biết chỗ để ly cốc nằm ở đâu. Vòng tới vòng lui một hồi mới thấy chỗ để ly. Vừa rót ly nước đem ra đưa nó thì lại thấy nó nằm ngủ trên bàn.

Anh thấy vậy liền đặt ly nước lên bàn, lắc đầu cười nói nhỏ này vậy mà ban nãy còn nhất quyết không chịu đi ngủ, giờ lại lăn ra đó ngủ. Không sợ mình làm gì nó hay sao a.

Anh lấy áo khoác mình đắp lên người nó, nhưng nghĩ lại nếu để nó ngồi ngủ như vậy, sáng hôm sau thế nào cũng nhức mỏi cho xem. Nên anh đang tìm cách bế nó lên, lúc bắt đầu cứ nghĩ nó nhẹ lắm, nào ngờ nặng không tả nổi, sao dáng người nhỏ con mà sao nặng thế không biết. Hít một hơi cố nâng người nó lên, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên sofa, vì anh không biết phòng nó nằm ở đâu và ở tầng nào nên đành để nó ngủ trên sofa vây, còn hơn là cứ để cho nó ngủ trên bàn.

Trước khi về anh còn nhìn lại nó xem nó ngủ có ngay ngắn không, có lạnh không, anh lấy chiếc áo khoác của mình đắp cho nó, vén mái tóc đang rũ trên mặt sang một bên. Anh rất thích nhìn nó ngủ, cứ như thiên thần vậy. Hồi chiều lúc ở phòng y tế đã thấy nó ngủ nhưng vẫn chưa có cơ hội ngắm lâu thêm một chút. Anh ngồi xuống nhìn nó ngủ một chút, lại không kiềm lòng được mà hôn lên trán nó nói câu chúc ngủ ngon.

Đang còn lưu luyến không muốn về nhà, tay thì vuốt ve mái tóc nó thì ông Hàn từ tầng trên đi xuống nói vọng vào phòng khách:

- Ủa hai đứa học xong rồi à.

Anh bị ông làm cho giật mình mà ho lên vài tiếng, cũng may anh cố không gây ra tiếng ho lớn, nó vẫn ngủ ngoan trên ghế. Song anh đáp lời ông Hàn rồi xin phép về, nhưng ông Hàn lại níu anh lại bảo anh muốn để con gái ông nằm ngủ ở sofa cho đến sáng hay sao, đã vậy chỉ với cái áo khoác như này, nếu nó cảm lạnh thì tất cả là lỗi tại anh.

Nói rồi ông Hàn bảo anh mau bế nó lên phòng, ông sẽ chỉ phòng nó ở đâu. Anh hít hơi sâu, từ từ lại gần nâng người nó lên. Nhấc bỗng nó hình như có hơi khó so với nhấc hai bao gạo. Cảm thấy lạnh nên nó ép sát người vào anh, không biết cái ấm này từ đâu mà ra, nó chỉ mơ màng cảm thấy có người đang bế nó, nhưng vì cái ấm áp này quá dễ chịu, nên nó lại chìm vào giấc ngủ say.

Anh nhìn nó cử động cứ sợ nó tỉnh giấc sẽ hoảng khi thấy mình nằm trên tay anh, nhưng thật may là nó lại nhắm mắt ngủ tiếp. Con heo Hàn Tuyết này thật là, lỡ có người lạ bế như thế này thì cũng ngủ luôn hay sao, cũng may người đó là anh.

Đặt nó lên giường rồi đắp chăn cho nó, vuốt nhẹ trán nó rồi hôn lên. Ông Hàn đứng ngoài cửa tằng hắng vài tiếng rồi nói:

- Có vẻ con hơi lộ liễu trước mắt bác rồi đó con trai.

Anh cười cười nói không phải ông cũng đã đồng ý và về phe anh sao, nên anh sẽ không ngại thể hiện tình cảm với nó trước mặt ông nữa.

* * *

Trở về nhà là lúc gần nửa đêm, cơn gió lạnh lùa qua gáy, anh chợt rùng mình và nhớ ra rằng mình đã để quên chiếc áo khoác ở nhà nó. Nhưng mà cũng đã muộn lắm rồi, mai sang đó lấy về cũng không sao.

Tắm rửa sạch sẽ, anh nằm trên giường nghỉ đến lời ba nó nói, trong lúc anh giảng bài cho nó có thật là nó đang chăm chú nhìn anh như lời ông Hàn nói không. Rồi lại nghĩ đến vẻ mặt lúc ngủ say của nó, cái hôn lên trán lúc đưa nó về phòng, anh chợt bật cười. Sao trên đời này lại có cô gái đáng yêu như thế chứ, anh thật không thể ngừng cười khi nghĩ đến nó.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top