Mặt trời từ từ ló dạng, những ánh nắng đầu tiên xuyên qua những khẽ lá. Những giọt sương còn đang trĩu nặng trên phiến lá. Nắng nhảy nhót qua khung cửa sổ nhà nó, từ từ mở mắt ra nhìn thấy bản thân đang nằm trong phòng của mình. Nó ngạc nhiên và thắc mắc tại sao nó lại về được phòng mình. Nó nhớ rõ là hôm qua nó đợi anh đi lấy ly nước ở phòng khách kia mà.
Nó chau mày, bặm môi nghiêng đầu suy nghĩ, trong phút chốc nó mở to mắt, hai tay che lấy miệng không ngừng kinh ngạc với cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Không lẻ, anh đưa nó về phòng sao. Không phải chứ, chắc không phải đâu, sao anh có thể đưa nó về phòng được, ba nó là người khá nghiêm khắc với bọn con trai, dù có muốn đưa nó về phòng cũng khó.
Đúng vậy, không cần phải nghĩ nhiều, chắc anh về trước rồi ba nó đưa nó về phòng. Nó cố gắng nghĩ theo chiều hướng ngược lại để không phải nhảy cẫng lên và hét to trên giường. Nhưng nhìn sang bên cạnh là thấy chiếc áo khoác của anh, nó tiếp tục hoang mang với cái suy nghĩ vừa rồi. Không thể nào, sao áo của anh lại ở trong phòng của nó, là anh đưa nó về phòng thật sao.
Cầm cái áo lên xem kĩ có phải áo của anh hay không, biết đâu nó nhìn lầm thì sao. Nó cầm lên nhìn nhìn rồi đặt áo lại gần mũi ngửi thử. Tim nó bắt đầu tăng vọt như chạy đua, đúng là áo của anh rồi. Nó chạy vọt xuống lầu, muốn hỏi thử ba nó là hôm qua tại sao anh lại để áo khoác trong phòng nó. Vừa chạy xuống vừa vừa hỏi, nó không để ý anh đang đứng ngay phòng khách nói chuyện với ba nó.
Anh nhìn thấy nó đầu tóc rối bời, mặt có chút sưng, mới nhìn là biết cô nàng mới ngủ dậy còn chưa kịp làm gì hết đã chạy vọt xuống đây chỉ vì hỏi chuyện cái áo khoác. Anh nhìn nó chợt cười rồi quay mặt đi, cười trước mặt người con gái như vậy có hơi vô lễ rồi.
Nó chau mày không hiểu anh cười cái gì rồi nhìn sang ba nó đang ám hiệu cái gì đó. Ông Hàn cứ quơ hai tay chỉ chỉ vào đầu, miệng lẩm bẩm nói: "Con chưa có chải đầu kìa".
Nó chợt nhớ ra nó chưa có đánh răng, rửa mặt, cũng chưa có chải đầu, vì quá muốn biết sự thật về cái áo khoác nên nó quên béng mất. Nó xấu hổ, lấy cái áo khoác chùm lên đầu nói "con xin lỗi" rồi chạy một mạch lên trên phòng.
Ông Hàn quay sang cười lớn để xua đi nổi xấu hổ rồi nói vài câu để lấy lại thể diện cho con gái cũng như bản thân mình. Anh cũng cười cười cúi đầu gật gật nói không sao, anh có thẻ hiểu, chả có thất lễ gì đâu, dù sao anh và nó cũng không phải là người xa lạ.
Ông Hàn cười rồi nói:
- Được lắm con trai, nếu vậy sau này cứ thoải mái coi đây là nhà con nhé, con là bạn thân con bé mà nhỉ. Sắp tới bác phải đi công tác vài ngày, bác nhờ con chăm sóc cho con bé có được không? Nếu thấy phiền thì cứ từ chối, bác không giận đâu.
Anh lắc lắc đầu, quơ tay múa chân nói:
- Dạ, không phiền đâu bác, con rất sẵn lòng ạ. Dù sao cũng chơi thân với Tuyết lâu vậy rồi nên ngày nào mà không gặp thì thấy hơi nhớ.
Ông Hàn cười ha ha khoái chí, vỗ vai anh rồi nói lời cảm ơn, ông nói tiếp:
- Sau khi bác về sẽ gửi chút quà cho con và gia đình coi như là quà cảm ơn nhé. Nếu trong vài ngày bác đi, hai đứa ở nhà chán quá thì con có thể dẫn nó về nhà con với gia đình hoặc đưa nó đi chơi. Nhưng nhớ không được làm gì bậy với con bé đâu à, nếu bác biết, bác sẽ không tha cho con đâu.
Đang cười nói vui vẻ chợt nói đến câu cuối giọng ông Hàn lại trầm xuống với thái độ đe dọa có hơi sởn gai óc. Anh nuốt nước bọt gật đầu "dạ" rồi hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó và sẽ không làm gì bậy với nó.
Nó từ trên bước xuống lầu, lúc này đã thay hẳn bộ đồ ngủ thành bộ váy đen viền trắng, tóc cũng đã được chải cột lên tươm tất, còn có chút make up nhẹ nữa chứ. Anh nhìn nó thấy có hơi xiêu lòng, nhưng mở miệng ra câu đầu tiên anh nói là:
- Ôi, giờ heo nhà ta mới nhìn giống người đây này.
Nó nhảy dựng lên đến bên ông Hàn nhõng nhẽo:
- Ba, ba coi kìa, lại để cho người ta nói con như vậy, ba không thấy giận sao?
Ông Hàn cười rồi nói với con gái, người ta chỉ là nói đùa thôi chứ ba biết con gái ba xinh đẹp nhất mà. Anh lúc này mới hùa thôi nói đúng, chỉ sợ một lát không có ông Hàn ở đây, anh sẽ bị nó cho ăn đòn.
Ông Hàn cười rồi nói hai đứa nó cứ ở đây nói chuyện, ông phải ra ngoài mua tí đồ về trễ trong nhà, để bảo đảm rằng vài hôm nữa ông đi công tác có đồ ăn cho nó. Ôi ông cứ lo xa, có anh ở đây lo hết cơ mà.
..
Trong lúc ăn, anh nhìn nó một lát rồi hỏi lúc nãy có cầm áo khoác anh xuống sao giờ không thấy đâu. Nó vừa nhai vừa liếc anh nói anh giờ là lúc để đòi lại cái áo khoác hay sao. Anh nuốt nước bọt rồi nói chẳng qua anh chỉ thắc mắc thôi chứ không có ý đòi, khi nào nó trả cũng được, không trả cũng không sao, anh mua cái mới là được.
Anh ăn xong một chén cơm lại hỏi ý nó hôm nay là cuối tuần, anh biết một công viên giải trí gần đây, không biết nó có muốn đi hay không. Nó nghe vậy liền vui đến phun cả cơm. Thật không may là anh đang để mặt gần ngay nó, cơm dính đầy mặt anh. Nó lúng ta lúng túng nói xin lỗi rồi lấy khăn giấy lau cho anh. Anh khách sáo nói không sao, tự anh lau được.
Nó nhìn thấy anh lau mặt mà không nói gì, cứ sợ anh giận nên lên tiếng xin lỗi lần nữa:
- Xin lỗi nha, tại tao vui quá nên.. Đừng giận tao nha!
Anh lúc này mới phì cười rồi xoa đầu nó bảo:
- Ngốc quá, ai lại giận công nương của tui. Coi kìa, cơm còn dính đầy miệng đây này. Lại đây, tao lau miệng cho.
Nó lùi lại nói tự nó lau được rồi nhưng anh vẫn không chịu, lại gần nhẹ nhàng lau miệng cho nó. Cảm giác gì đây, cứ như nó có thêm một người cha thứ hai vậy. Cảm thấy anh rất ân cần, nhẹ nhàng với nó.
Phút chóc không hiểu vì sao tim nó lại đập nhanh như vậy, hai má nóng lên, nó đẩy anh ra bảo lau vậy sạch rồi, ăn tiếp đi. Đúng lúc ba nó vừa mua đồ trở về. Nhưng ông lại vội chạy lên trên lầu và lấy va li xuống. Ông dặn nó với anh rằng ông vừa mới nhận cuộc gọi từ sếp rằng cuộc họp đã dời lại, phải đi ngay trong ngày hôm nay mới kịp. Ông vỗ vai anh rồi nói hãy nhớ những lời ông đã dặn rồi nói lời tạm biệt hai đứa. Nó bất chợt nhào tới ôm lấy ông rồi nói:
- Ba đi mấy hôm không ở nhà thì con một mình phải làm sao?
Ông xoa đầu con gái rồi nói: - Không sao, ba đã dặn bạn con chăm sóc con thay ba rồi, ba đi mấy ngày rồi sẽ về mà chứ có phải đi luôn đâu mà con còn nhõng nhẽo.
Nó bĩu môi nói sao ông có thể tin tưởng mà giao con gái cho một chàng trai như anh chứ, anh nghe liền nổi cáu nhưng cố nhịn để hai ba con nói lời tạm biệt. Nó ôm ba mình xong lại nghiêm chỉnh dặn ông nhớ ăn uống đầy đủ, đừng có vì lo công việc mà mất ăn mất ngủ, dù sao ba cũng có tuổi rồi, nên chú ý sức khỏe.
Ông Hàn cười, cảm thấy ấm lòng khi có đứa con gái tốt với ba nó như vậy. Ôm con gái lần nữa rồi ông bước ra cửa. Nó với anh có ý tiễn ông nhưng ông bảo hai đứa cứ ở nhà làm chuyện mình thích, ông lên xe là đi ngay nên không cần tiễn.
Đợi ông Hàn đi rồi anh quay sang cốc đầu nó một cái rõ đau. Nó bực mình ôm đầu quát anh sao lại cốc nó đau như vậy làm gì, nó có làm gì anh đâu. Anh chau mày bảo nó sao lúc nãy lại nói được câu đó hay vậy. Đối với nó anh là người ngoài hay sao.
Nó chớp chớp mắt rồi lãng tránh ánh mắt của anh, thôi xong nó lỡ lời nói điều không hay, anh sẽ giận nó mất. Nó ngước mắt lên, hai mắt tròn xoe long lanh nhìn anh, nó nói nó biết lỗi rồi, sau này sẽ không nói như vậy nữa.
Thật sự anh không giận nó, nhưng khi nghe nó nói như vậy anh chỉ thấy hơi buồn và giận bản thân vì chưa đủ chân thành để nó tin tưởng. Anh thở dài rồi nói anh không giận nó, nên nó đừng giở cái trò cún con đáng yêu đấy. Nó lúc này chau mày hỏi sao anh cứ ví nó là thú nuôi vậy, trông nó giống mấy con đó lắm hay sao.
Anh lườm nó rồi nói: - Thôi đi cô, tui nói vậy hoi chứ ai nói cô giống thú nuôi đâu. Tại đáng yêu quá thôi, nên ví như vậy đó được không?
Nó đơ hết cả người trong vài giây rồi cố lãng qua chuyện khác, cứ thế hai đứa cười cười nói nói đến tận trưa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận