Dịch: Hoangforever
***
[Kim Suho] 17 – 27 tuổi
Một người đàn ông chính trực, trung thực và chăm chỉ xuất thân từ tầng lớp thường dân. Anh ta sở hữu tính cách và tài năng phi thường, được xem như một thiên tài nổi tiếng của học viện quân sự. Kim Suho mang trong mình ý thức công lý mạnh mẽ, đúng với hình ảnh của một vị anh hùng, nhưng lại che giấu một bí mật đặc biệt.
[Shin Jonghak] 17 – 27 tuổi
Người thừa kế đời thứ tư của Jinsung Corp, một tập đoàn chaebol tranh ngôi vị số một. [1]
Hắn ta kiêu ngạo và tự cao, được nuông chiều như một đứa trẻ sinh ra trong gia đình tài phiệt. Sau này, vì mặc cảm thua kém trước Kim Suho mà Shin Jonghak trở thành phản diện. “Ta phải là kẻ giỏi nhất. Ta không thể chịu đựng việc có ai ở trên ta.” Hắn đối đầu với Kim Suho bằng sự bướng bỉnh ấy.
----
Hai người họ chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi.
Tiểu thuyết có rất nhiều nhân vật khác nữa, nhưng viết ra hết thì bất khả thi.
Nó chứa hàng tỷ nhân vật, và trừ những người đóng vai trò quan trọng như nữ chính hay bạn đồng hành, còn lại chẳng cần thiết phải đặt tên.
Tại sao tôi lại nói điều này?
“Học viện Quân sự của Hiệp hội Anh hùng, chi nhánh Seoul, Khóa 2024, Thủ khoa – Kim Suho.”
Câu chuyện trong tiểu thuyết của tôi đang diễn ra ngay trước mắt. Kim Suho hồi hộp bước lên khi tên mình được xướng.
Chúng tôi đang ở trong một giảng đường khổng lồ, nơi có 3.000 học viên và hàng ngàn khán giả khác.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kim Suho.
“Đó là Kim Suho sao? Wow.”
“Đẹp trai quá!”
Một vài cô gái lập tức ngây ngất khi nhìn thấy cậu.
“Đó, bởi thế mới nói quà tặng [Gift] mới là thứ quan trọng nhất. Ai thèm quan tâm cậu ta có chăm chỉ hay không? Người như cậu ta lúc nào cũng sẽ đứng đầu.”
“Thằng đó chỉ là may mắn nhặt được món quà ngon thôi.”
Đương nhiên, bất kỳ thiếu niên nào cũng ganh tị với cậu ta.
“Nghe nói cậu ấy có thành tích cao nhất trong 10 năm qua đấy.”
“Ừ, tôi cũng nghe rồi. Người ta còn công bố luôn cả quà tặng của cậu ta nữa, đúng không? Là gì nhỉ… Kiếm Thánh?”
Những người đại diện từ các bang hội ngồi ở hàng ghế cao nhất chăm chú theo dõi học viên xuất sắc nhất trong nhiều năm trở lại đây.
Họ ngồi cách xa ít nhất một cây số, vậy mà chỉ cần nhìn về phía đó, tôi vẫn nghe rõ mồn một lời bọn họ nói, thậm chí còn thấy cả gương mặt, như thể đang ở ngay trước mắt.
Có lẽ đây chính là quà tặng của tôi.
“Ừ, nghe nói cậu ta được thế giới bảo hộ trong tất cả những gì liên quan đến kiếm thuật.”
“Nghe hơi mơ hồ, nhưng thông tin từ học viện lúc nào chẳng vậy.”
“Đứa đó là của chúng tôi rồi, đừng có mà nhúng tay.”
Tôi nhận ra một trong những người đang thì thầm.
Yun Seung-Ah, một trợ thủ quan trọng của nhân vật chính, đồng thời cũng là một trong những nữ chính từng suýt trở thành người yêu của cậu ta.
Khi mối quan hệ của hai người bắt đầu chớm nở — à thực ra, cậu ta còn “chớm nở” với nhiều nữ chính khác nữa — thì tôi đã ngưng viết tiểu thuyết. Vì vậy, cả hai không bao giờ trở thành tình nhân.
“Của các người á? Trong chuyện học viên thì làm gì có khái niệm đó.”
Yun Seung-Ah mỉm cười, đáp lại lời khiêu khích của một đại diện bang hội khác.
“Có lẽ vì thế mà Essence of the Strait mãi chẳng thoát nổi vị trí hạng hai chăng?”
Tôi biết rõ gương mặt của Yun Seung-Ah.
Thật ngạc nhiên, cô ấy trông giống hệt mối tình đầu thời đại học của tôi.
Chắc là vì khi tạo ra nhân vật Yun Seung-Ah, tôi đã vô thức hình dung về cô ấy.
“Xem như anh đang khiêu chiến tôi đấy à?”
“Tôi chỉ đùa thôi. Dù sao thì chúng ta vẫn còn ba năm nữa mới có thể chiêu mộ họ.”
“Hai năm.”
“Anh biết việc chiêu mộ học viên trước khi tốt nghiệp là bất hợp pháp đúng không?”
“Chỉ khi bị bắt thôi.”
Yun Seung-Ah và gã đàn ông kia trừng mắt nhìn nhau.
Khu vực VIP bắt đầu nóng lên bởi cuộc đối đầu thầm lặng ấy.
Và thế là, cuộc tranh giành Kim Suho chính thức bắt đầu.
“Khóa 2024, Á khoa – Shin Jonghak.”
Trong khi đó, nhân vật chính còn lại cũng đứng dậy.
Người thừa kế của dòng họ Jinsung thu hút sự chú ý của khán giả chẳng kém gì Kim Suho.
Nhưng khác với Kim Suho, không một ai ganh tị hắn, tất cả chỉ là ngưỡng mộ và sùng bái.
Với Kim Suho, người ta nghĩ: “Sao nó lại giỏi hơn mình?”
Còn với Shin Jonghak, thì là: “Hắn vốn đã giỏi hơn mình từ khi sinh ra rồi.”
Giống như một quý tộc chân chính, Shin Jonghak hiên ngang bước lên sân khấu. Kim Suho và Shin Jonghak đứng cạnh nhau, ánh mắt chạm nhau tóe ra tia lửa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, họ chính là những nhân vật tôi từng viết.
Vậy còn tôi thì ở đâu?
Tôi không ở trên sân khấu, mà ngồi tận hàng ghế cuối cùng của giảng đường.
Tôi chẳng phải là ai trong số 3.000 học viên kia, chỉ là một người vô danh trong hàng ngàn con người.
Không một ai trong các bang hội sẽ thèm liếc nhìn về phía tôi.
“Chundong, cậu hạng mấy vậy? Tôi 2900.”
Một cậu bé mũm mĩm ngồi bên cạnh hỏi tôi.
Bảng tên ghi Kim Ho Sup.
Điều này có nghĩa là cậu ta rồi sẽ có vai trò gì đó.
Dù thể chất không đủ để trở thành anh hùng, nhưng quà tặng của Ho Sup lại cực kỳ hữu ích trong việc thu thập thông tin.
“Chundong?”
“… Tôi không biết.”
Tôi không biết mình là ai.
Thậm chí còn chẳng biết tên mình là Chundong.
Chẳng lẽ tôi không nên là một trong hai người đang đứng trên sân khấu kia sao?
“Này, đừng đùa chứ, nếu cậu không biết thì…”
“Tôi không biết.”
Một lần nữa, tôi vẫn không biết.
Đây rõ ràng là thế giới trong tiểu thuyết tôi viết, nhưng tôi lại ở trong cơ thể của một nhân vật mà tôi chưa từng tạo ra.
Ngoài thân phận là một học viên trong Học viện Quân sự, tôi chẳng có gì đặc biệt, không quan hệ, không vai vế, thậm chí còn không có cả tên trong cốt truyện. Nói cách khác…
Tôi chỉ là một nhân vật quần chúng. [2]
… Không, tôi còn chẳng bằng thế, tôi chỉ là một hạt bụi mà thôi.
….
[1] Chaebol: Một tập đoàn khổng lồ ở Hàn Quốc, thường do một gia tộc nắm giữ và điều hành.
[2] Trong tiếng Anh, extra thường để chỉ những diễn viên phụ / nền trong phim ảnh hoặc tác phẩm nghệ thuật.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận