Tuy nhiên, khoảng cách giữa người lớn và trẻ con là quá lớn, nhất là giữa một người đàn bà còn hung hãn hơn cả đàn ông, với một thằng bé chưa đầy chín tuổi, quanh năm ăn chẳng no — vì thế, dẫu nắm đấm của Ngũ Lang như mưa rơi, cũng chẳng thể gây thương tổn gì thực sự.
Hầu thị định thần lại, bỗng hai tay mạnh mẽ đẩy một cái, trúng ngay bụng Ngũ Lang, khiến nó ngã ngửa ra, sau ót đập xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hầu thị vừa định bò dậy thì thấy Trần Tam Lang, mắt đỏ ngầu, tay lăm lăm một viên gạch xây bếp, lạnh lùng đứng chặn trước mặt.
“Dừng tay lại…”
Hầu thị hoảng hốt kêu lên.
“Dừng cái con mẹ mày, sao mày không tự dừng tay đi!”
Trần Tam Lang chửi một tiếng, rồi vung gạch, bổ thẳng xuống mặt Hầu thị.
Tuy chỉ là gạch đất nung, nhưng nếu nện thẳng vào mặt thì cũng phải nát bét như cái vại tương vỡ.
Hầu thị theo bản năng giơ tay lên đỡ, vừa che ngang mặt thì “rầm” một tiếng, viên gạch vỡ vụn.
Cánh tay bà ta lập tức tê dại, mất hết cảm giác.
Trần Tam Lang vứt mảnh gạch nát, lao vào điên cuồng dùng chân đá, tuy sức lực không bằng Ngũ Lang, nhưng nó biết chỗ nào đau nhất – từng cú đều nhắm thẳng vào bụng dưới mềm yếu mà đá tới tấp.
“Á… á…!”
Hầu thị đau đến lăn lộn, gào thét thảm thiết, tiếng kêu vang dội cả thôn.
Thật ra ngay từ tiếng gào đầu tiên của Tam Lang, đám tá điền đã bỏ cả bữa cơm, chạy ùa tới.
Từ xa họ chỉ thấy một thằng bé điên cuồng đá vào cái bao tải rách… nhưng lại gần mới nhận ra, đó đâu phải bao tải, mà chính là vợ chủ nhà – Hầu thị, đại nương của nhà họ Trần!
“Dừng lại mau!”
Tuy chẳng ai ưa gì Hầu thị, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đám tá điền vừa hô, vừa lao nhanh tới.
Trần Tam Lang ngẩng đầu liếc họ một cái, mặt không chút biểu cảm, bỗng bật người lên, dồn hết sức nện đầu gối xuống lưng Hầu thị.
Ngay tức khắc vang lên một tiếng “rắc” ghê rợn, khiến ai nấy nổi da gà. Hầu thị thét lên một tiếng chẳng giống tiếng người, rồi ngất lịm.
Ngay sau đó, Tam Lang bị đám tá điền vật xuống đất, đè chặt.
Nó cố ngẩng đầu, khản giọng gào lên:
“Cho tôi nhìn em tôi, cho tôi nhìn chúng nó…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Lỗ đại thúc lên tiếng:
“Sợ quái gì, nó chỉ là thằng nhóc, chạy đi đâu cho thoát!”
※※※※
Tứ Xuyên núi non xanh tươi, bốn mùa cây lá chẳng tàn, ban cho người Thục điều kiện sống vô cùng ưu việt. Người Thục cũng vì yêu mảnh đất quê hương này mà dựng xây nên lý tưởng an cư.
Ở vùng đồng bằng Tứ Xuyên, đâu đâu cũng thấy cảnh người và thiên nhiên hòa hợp. Bước chân vào nơi ấy, tựa như lạc vào bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Ngôi làng Thạch Loan, nằm ngoài thành Thanh Thần, chỉ là một góc nhỏ trong bức tranh hùng vĩ ấy, nhưng chẳng hề làm giảm đi vẻ mỹ lệ.
Làng dựa núi mà xây, nhà cửa san sát, ẩn hiện dưới bóng mát của cả ngàn cây đa cổ thụ sum suê.
Nhà cửa trong làng đa phần lợp ngói xanh nhỏ, kết cấu gỗ “mộc xuyên đậu”, dạng nhà sàn hai tầng.
Tường trát vữa trắng kẹp tre trát bùn.
Những con ngõ nhỏ được ghép bởi những bức tường vôi trắng, mặt đường trải đá xanh rửa sạch bong…
Tất cả đều toát lên sự no đủ, yên bình của Thạch Loan.
Ngôi nhà lớn nhất là một tứ hợp viện không quá đồ sộ, nhưng có trụ đá điêu khắc, tường trắng ngói đen, bên trong cửa sổ, cửa gỗ đều chạm trổ tinh xảo.
Nơi đây từng là niềm ao ước của bao người – nhà họ Trần.
Nhưng đó chỉ còn là chuyện của quá khứ. Nay, khi người ta đi ngang, nghe thấy trong đó vọng ra tiếng rên rỉ thảm thiết, chỉ buông một câu:
“Đáng đời!”
“Ối trời ơi, đau chết mẹ tôi rồi…”
Tiếng rên chính là của Hầu thị.
Bà ta nằm trên giường, người quấn băng kín như cái bánh chưng.
Khi bị khiêng về, mời thầy thuốc đến xem thì phát hiện hai cánh tay bị nứt xương, ba chiếc xương sườn gãy.
Ông thầy già chữa bệnh cả đời trong làng còn nói bà ta số thật lớn, chưa tổn thương nội tạng, nếu không thì chắc chắn chín phần chết, chẳng còn hơi đâu mà la lối.
Ngoài những chỗ ấy, vì sức Tam Lang còn nhỏ, không gây được thương tổn nghiêm trọng khác.
Tuy thoát chết, nhưng sống thì khổ chẳng khác nào chết.
Hai cánh tay bị bó nẹp, buộc phải nằm yên một tháng.
Dù không nhúc nhích, mỗi nhịp thở cũng kéo căng xương sườn gãy, đau đến chết đi sống lại.
Vậy mà cái miệng vẫn không chịu nghỉ, lúc thì chửi Tam Lang, lúc lại lôi cả nhà chú chồng ra, sau nốt chửi luôn tám đời tổ tiên nhà họ Trần.
Ngồi bên cạnh, Trần Hy Thế – chồng bà ta, mặt mày u ám, cuối cùng nhịn không nổi, lên tiếng:
“Đã bảo bao lần, làm gì cũng đừng quá đáng, kẻo có ngày gặp báo ứng. Bà chẳng chịu nghe, giờ thì biết rồi đấy…”
“Đồ súc sinh! Ối trời ơi…”
Nghe chồng nói thế, Hầu thị lập tức trợn mắt, gầm lên:
“Chính ông xúi tôi làm điều ác, giờ lại vờ thanh cao, để xem sau này tôi khỏi thì ông có yên thân không!”
----
Chú thích:
* Mộc xuyên đậu: là kiểu kết cấu dùng nhiều cột gỗ dựng dày, ở giữa chèn các thanh ngang xuyên qua để đỡ xà mái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận