Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Nội Tuyến (Dịch)
  4. Chương 25: Tỉnh mộng thì đã khác. (3)

Nội Tuyến (Dịch)

  • 37 lượt xem
  • 1265 chữ
  • 2025-08-12 07:56:53

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Không phải là nhà tù thì yên tâm rồi, y từng có kinh nghiệm say rượu, sau đó khi thức dậy thì mình đã ở trong trại giam, cho nên mới hỏi câu ấy. Không phải nhà tù tức là mình không gây ra chuyện gì cả, nhưng câu hỏi vẫn chưa được trả lời, Mộc Lâm Thâm lại hỏi:" Rốt cuộc nơi này là đâu, anh vẫn chưa trả lời à?"

" Bệnh viện chứ sao, còn nơi nào được nữa." Ngươi kia bực mình:

" Anh lừa ai thế hả? Bệnh viện nào mà lại có cửa sắt, chấn song sắt thế này? Nếu là bệnh viện thì mau thả tôi ra." Tính cách đại thiếu gia còn sót lại của Mộc Lâm Thâm phát tác, bệnh viện không có quyền lực giam giữ người khác:

Câu trả lời của đối phương rất trực tiếp, sâm, cửa sổ nhỏ đóng lại, người ta căn bản không thèm trả lời.

"Này, này tôi còn chưa nói hết mà ... Anh quay lại đây cho tôi ... Này, anh kia, có nghe tôi nói không hả, các người không có quyền nhốt tôi, tôi sẽ gọi luật su .… Bất kể Mộc Lâm Thâm có la lối như thế nào thì đối diện với y chỉ có cánh cửa sắt im lìm, người kia không quay lại nữa: Quát tháo một hồi không ăn thua, máu nóng trong người Mộc thiếu gia bốc lên ngùn ngụt, đá sầm một cái, không may đá vào ngón chân, đau méo cả mặt ngã lăn ra đất. Sức lực y quá yếu, nhưng cơn giận thì có thừa, đường đường là một người bình thường, bị người ta nhốt lại đối xử như con vật, húc đầu tới, lần này càng thảm hơn, húc tới xây xẩm mặt mày không ăn thua. Y cứ thế chửi bới, y gao thét, y đấm đá nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, không ai tới nữa, y đi đi lại lại vòng quanh phòng, căn phòng quá nhỏ, cửa sổ nhỏ, không khí không tốt, khiến người ta chỉ tăng thêm cảm giác bí bách, mỗi bước chân khiến y mất đi một phần lý trí.

Khu chữa bệnh, một bác sĩ trung tuổi đeo kính cận dày, gọng đen, mặt có hai tròn, trên mép trái có nốt ruồi đen, vừa vặn làm điểm nhấn, không khiến ông ta trở nên bỉ ổi, đang cầm điện thoại nói chuyện, chỉ nghe ông ta nói:

" Bác sĩ Phùng, có vẻ là không được hiệu quả lắm, bệnh nhân sau khi tỉnh lại rất bình tĩnh, nói chuyện rất rõ ràng, tư duy cũng không hề hỗn loạn ... Đúng rồi, vừa mới tỉnh lại chưa lâu ... Tôi cũng bất ngờ lắm, cậu ấy tỉnh lại còn ngồi trên giường một lúc, kiểm tra tình hình xung quanh mất mấy phút mới bắt đầu gõ cửa..."

Đúng lúc này có một nữ y tá chạy vào phòng, hớt ha hớt hải gọi:" Bác sĩ Bạch, bệnh nhân số 7452 muốn tự sát."

" Hả, đi mau..." Bác sĩ Bạch không kịp nói gì, cúp ngay điện thoại gọi thêm hai người nữa, vội vàng chạy tới phòng bệnh số 7452:

Trên đường đi y tá giải thích, bệnh nhân sau một hồi la hét đập phá không có kết quả đã cởi quân ra buộc lên cửa sổ làm thành thòng lọng rồi treo cổ. Bác sĩ Bạch mặt cắt không ra máu, hỏng chuyện rồi, bệnh nhân này rất đặc thù, xảy ra vấn đề gì sẽ là một rắc rối lớn.

Hai người mặc áo trắng kia chân tay rất nhanh nhẹn, một người thì mở khóa, người kia tay cầm dui cui điện, điện xet ra đầu dui cui kêu tach tạch, chuẩn bị sẵn sàng.

Sầm một cái cửa mở ra, bệnh nhân cổ ngoẹo sang bên, lưỡi đã thè ra, đám bác sĩ chạy vào phòng đang định tới gỡ bệnh nhân ra khỏi thòng lọng thì đột nhiên cái lưỡi kia cử động, làm động tác lêu lêu trêu bọn họ, tiếp đó cái đầu chẳng cần ai giúp đã tự động thoát khỏi thòng lọng. Bây giờ mọi người mới chú ý, y chỉ đóng kịch mà thôi, chân đặt vào giá sắt trên giường kia kìa, chết sao nổi.

Hai bên nhìn nhau không nói lên lời.

Có người tới rồi, Mộc Lâm Thâm bình tĩnh hơn hẳn, thong thả mặc cái quần chất vải tệ hại vào, nhìn đám người mới tới, qua trang phục áo blouse bác sĩ của bọn họ thì đây đúng là bệnh viện, y vẫn không tin nổi:" Đây thực sự là bệnh viện à?"

" Đương nhiên là bệnh viện rồi, thế cậu nghĩ đây là nơi nào?" Bác sĩ Bạch vay tay:" Chơi vui quá nhỉ, xuống đây đi."

"Tôi còn tưởng đây là ổ phỉ chứ ... Làm sao tôi lại tới nơi này? Phải rồi, khẩu âm của các anh làm sao lại lạ tai thế?" Mộc Lâm Thâm bấy giờ mới nhớ ra, khẩu âm của đám người này rất khó nghe:

" Khẩu âm của cậu cũng rất lạ ... Nào lại đây chàng trai, tôi đi tản bộ cùng với cậu, hoạt động nhiêu một chút sẽ có lợi cho việc khôi phục của cậu.' Bác sĩ Bạch ra hiệu cho hai người kia bình tĩnh, cố gắng tỏ ra thân thiện: " Tôi chẳng có gì cần phải khôi phục hết, tôi không cần phải hoạt động." Mộc thiếu gia không phải trẻ lên ba nghe người ta dỗ ngọt, y nổi nóng:” Các người phải trở lời, sao tôi lại ở đây ..."

Thế nhưng ở đây chẳng có ai nhân nhượng y hết, hai y tá đi lên, một nam một nữ, nữ thì trông có phần nam tính, nam thì trông như gấu chó, mỗi người xách một cánh tay, đưa Mộc thiếu gia ra khỏi phòng.

Chết rồi, chẳng lẽ đây là bệnh viện chui của bọn thổ phỉ? Mộc thiếu gia sợ thật rồi, ra sức vùng vẫy quấy đạp, la hét:" Buông tôi ra, buông ra... Có kẻ giết người, cứu tôi với..."

Chuyện này ở đây quá bình thường, hai y tá kia biết cách xử lý, hơn nữa bọn họ rất khỏe, y chống cự không ăn thua gì, bị người ta mang đi như gà con. Rời khỏi hành lang, đi qua cửa sắt, vừa mới tới đại sảnh, bất thình lình có một người phụ nữ chạy về phía Mộc Lâm Thâm, nhưng không phải là cứu y, mà la hét, còn thảm hơn y:" Buông tôi ra, có kẻ giết người, cứu tôi với."

Vẻ mặt đó, ngữ khí đó đều giống Mộc Lâm Thâm y như đúc, gương mặt đỡ đẫn mà điên cuồng, chứng kiến cảnh đó khiến y nghẹn họng, không dám kêu nữa.

Ngay lập tức có một y tá chạy tới, cũng rất to khỏe, kéo người phụ nữ trung niên mặc đồng phục bệnh nhân đi, người đó quây đạp không ngừng. Bác sĩ Bạch liếc nhìn Mộc thiếu gia đã im như thóc, mỉm cười hiền hòa:" Cậu đã hiệu đây là nơi nào chưa?" Nhưng nụ cười đó chỉ khiến Mộc Lâm Thâm lạnh gáy:" Điên rồi, tất cả các ngươi đều điên cả rồi."

" Chà, quả nhiên là cậu nhận ra, đây là nơi giành cho những kẻ điên, bệnh viên chuyên khoa thần kinh đấy, đi ra đi."

Bác sĩ Bạch ung dung nhìn vị Mộc thiếu gia mặt đờ đẫn khiếp đảm, không có gì bất ngờ hết, cho dù là người cứng đầu tới mấy tới đây cũng bị trị cho ngoan như chim cút, dùng phương thức này để chữa bệnh hoàn khố, ông ta thấy bốc thuốc đúng bệnh rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top