Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Nội Tuyến (Dịch)
  4. Chương 59: Lúc trời tối gió to. (1)

Nội Tuyến (Dịch)

  • 38 lượt xem
  • 1201 chữ
  • 2025-08-12 09:16:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mộc thiếu gia vốn không định dính vào chuyện thối nát giữa Ngốc Đản và Lão Lư, bọn họ vốn chẳng có quan hệ gì cả, chẳng qua vì bỏ trốn mà tạm hợp tác với nhau, tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện của người ta.

Nhất là tên Ngốc Đản, trông không hề giống loại sẽ nghe người ta nói lý lẽ, nhưng khi y thấy tên đó bóp cổ người ta không tha, Lão Lư sắp bị bóp chết tới nơi rồi, mặt tím đi, nói không ra hơi, sợ xảy ra chuyện thì mình bị liên lụy, đành phải nhảy vào can thiệp.

Khuyên can mãi Ngốc Đản mới chịu buông ra, y xoa lưng cho Lão Lư đang ôm cổ họng ho liên hồi, ông già đáng thương, ngày ba lần suýt chết:" Anh Ngốc, thoát ra được là tốt nhất rồi, anh còn đi chấp với lão già mở mồm ra là nói dối làm cái gì, lời ông ta làm sao mà tin được? Giết ông ta rồi chỉ thêm tội chứ có được đồng nào đâu?"

" Này, này, nói gì vậy hả, lời tôi làm sao lại không tin được, cho tôi cái điện thoại, tôi lập tức gọi người tới đón ..."

Lão Lư không biết lòng người tốt, lại còn cãi Tiểu Mộc, quyết tâm bảo vệ nhân phẩm:

Chát, Ngốc Đản nổi khùng trở tay cho ông ta một cái tát trời giáng, Lão Lư sợ không dám nói nữa, hắn có vẻ chấp nhận sự thực rồi, ngồi bịch xuống, lưng liên tục đập mạnh vào cánh cửa đóng phía sau, vò đầu bứt tóc, à hắn không có tóc nên chỉ ôm dau: Mẹ kiếp, mẹ kiếp, sao tôi lại đi tin ông ta chứ, mẹ kiếp!"

Mộc thiếu gia chợt phát hiện ra thời cơ, tranh thủ nói:" Anh Ngốc, không cần phải thế, chỉ cân anh đưa tôi về Thượng Hải, tôi trả anh hai vạn, không, bốn vạn!"

Ngốc Đản mặt ngây do ra nhìn Tiểu Mộc đánh giá cái gì đó, cuối cùng gục cái đầu lớn xuống, bộ dạng thất vọng tột cùng:" Thôi bỏ đi, hai đứa bọn mày một già một trẻ, hai thằng bệnh thần kinh, tao mà tin bọn mày thì tao cũng thần kinh nốt rồi."

Mộc thiếu gia câm nín, một lần vào trại tâm thần, ô danh theo cả đời, nói gì người ta cũng không tin.

Lão Lư vẫn còn hậm hực lắm, ôm cái má vừa bị ăn cú tát mạnh:" Trách tôi được à, tôi bảo là đưa tôi tới Trường An, cậu lại đưa tôi tới Hán Trung, tôi có cách gì được chứ?”

"Thằng già mày sao bên trong đó thì trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, bây giờ ra đây lại bảo là không có cách à?"

Ngốc Đản cứ nghĩ là tức, trong đó làm trâu làm ngựa cho lão này bao lâu:

" Đúng thế, tôi trên thông thiên văn, dưới tường địa lý thật, nhưng có giỏi tới mấy thì cũng có lúc một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Nhớ năm xưa Minh thái tổ còn có lúc đi chăn trâu, Hoài Âm hầu Hàn Tín có lúc phải chui qua háng người khác, Mao thái tổ của bản triều cũng từng làm Bắc phiêu, chút khó khăn này của chúng ta đã là cái gì?"

" Câm mồm”

" Được, tôi câm, giờ nghe cậu hết, được chưa?"

Lão Lư tức giận thở hồng hộc, không ngờ mình có lúc thảm thế này, gặp phải thằng ngu, khác nào tú tài gặp mù chữ, có lý nói không nổi.

Ngốc Đản ngôi im lìm một lúc, đoán chừng là đã có kế, chỉ hai người ho Hai người nghe đây, chúng ta dù sao cũng từng chung hoạn nạn, nên chia tay vui vẻ.

Lâm Tử, cậu là thằng trượng nghĩa, tôi cũng không thể thiếu nghĩa khí."

Mộc thiếu gia gật đầu, không nhiều lời, xem đối phương có ý gì đã. Ngốc Đản lại chỉ Lão Lư:" Nếu ông mà bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa."

" Không đâu, không đâu, chuyện tôi đã nói là chắc chắn sẽ làm được, chỉ cần cậu có thể nghĩ cách giúp tôi liên lạc với người của tôi."

Lão Lư lại thê thốt:

" Được, vậy thì bây giờ cả hai phải nghe tôi, không ý kiến gì chứ?"

Ngốc Đản lại hỏi:

Giờ còn có thể nghe ai được, hai cái đầu cùng gật một lúc.

Ngốc Đản kéo cổ áo:" Bộ quần áo này không dùng được, lang thang ngoài đường không sao, tới vài chỗ sẽ có vấn đề, sẽ gặp rắc rối không đáng, trước tiên chúng ta phải kiếm bộ quần áo khác, sau đó kiếm con mồi làm một vụ cướp ... Nhất định phải cướp, phải có được tiên và điện thoại. Sau khi thành công, tôi gom đủ lộ phí cho Lâm Tử về Thượng Hải, cậu tự cuốn xéo ... Lão Lư, tôi giúp ông liên hệ với người của ông, ông trả tôi tiền, sau đó hai bên chia tay vui vẻ, thế đã được chưa?"

"Được!"

Điều này hợp tâm ý hai người kia, bọn họ vì hoàn cảnh đặc thù mới phải hợp tác, đường ai nấy đi là tốt nhất:

Ngốc Đản đứng dậy phat tay ra lệnh:" Được, đi theo tôi, kiếm bộ quần áo tử tế đã."

Hai người đứng dậy ngay, trang phục bệnh nhân này thực sự là hại người ta không ít, làm họ không cách nào xuất đầu lộ diện như người bình thường được.

Ba người một trước hai sau đi chưa được bao xa, còn chưa nghĩ ra được cách gì thì đã bị Ngốc Đản giữ lấy.

Ngốc Đản mỗi tay khoác vai mỗi người, hai ngón tay chỉ vê phía trước, sạp hàng quần áo ở chợ đêm, trên đó treo đủ các loại quân áo, dép lê, màu sắc sặc sỡ.

Ngốc Đản nhướng mắt lên nói với Tiểu Mộc:" Nếu như lấy đồ thôi, mày có làm được không? Làm như lúc nay là được.”

" À, tôi hiểu rồi, có điều ..."

Mộc thiếu gia đánh mặt về phía Lão Lư bên kia:

" Lão Lư, nghe lệnh đây, ông ra cái sạp hàng kia, cướp mấy bộ quần áo rồi chạy, đừng chạy nhanh quá, nếu người ta đuổi quá sát thì ném trả lại cho người ta."

Ngốc Đản ra lệnh:

Lão Lư nghe một cái là sợ tới nhũn chân:”" Tôi bị người ta đánh hai lần rồi, lại bắt tôi đi nữa à?"

" Được, lần này ông không làm, lát nữa đến nhiệm vụ đi cướp ví thì ông làm nhé?"

Ngốc Dan không nói chơi, hắn nói được là được::

Chuyện đó còn nguy hiểm hơn cướp quần áo cả chục lần, Lão Lư không muốn đi một chút nào, nhưng không dám không đi, đau khổ tột cùng lải nhải:" Ôi trời ơi, mẹ ơi mẹ, ông trời không có mắt, con tài cao tám đấu, học đầy năm xe, vậy mà luân lạc thành loại cướp đường rồi"

Mộc thiếu gia đẩy sau lưng ông ta:" Đi đi giáo sư, ông trời muốn giao trọng trách cho ai đó thì trước tiên để cho họ khổ cái tâm chí, nhọc cái gân cốt, đói cái thể xác, khốn cùng cái thân ... Ông mới chỉ bị thương chút da thịt, còn chưa tới gân cốt."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top