- A, Lâm công tử.
Đôi môi hắn ấm áp điên cuồng liếm láp, khiến Ninh Uyển không kiềm được mà vọng lên những tiếng ướt át. Cái cảm giác tê dại kéo lê khoảng giữa hai chân một cách trơn trợt, nàng ngượng ngùng khép chặt hai chân.
Lâm Nguyên Khê phân biệt rất rõ riếng nước dâm mỹ khẽ thốt. Lúc nhận thấy cô nương dưới thân dần biến hóa, hắn hận không thể đem cái đó vào thật sâu bên trong, rồi lại nhẹ nhàng mà trêu đùa. Bàn tay hắn uyển chuyển nắm chặt cái eo nhỏ, tay kia mân ma khắp nơi trên cơ thể, dục vọng dâng lên khắp người.
Ninh Uyển toàn thân căng thẳng, như một chiếc cung đang kéo căng. Một nửa chống cự, một nửa lại nghênh đón, nàng di chuyển thân kề bên miệng của hắn. Trong mớ dục vọng chìm nổi, hai tay nàng kéo lưng hắn, rồi dịu dàng xoa nắn những bắp thịt miên man. Làn hơi mỏng đáng sợ ẩn chứa như muốn nổ tung, cảm giác này để lại cho nàng một chút say mê khó cưỡng. Cái tay bé nhỏ của nàng dời xuống bên dưới, cầm lấy cái đó của hắn từ từ rút ra.
Lâm Nguyên Khê trầm mê, tay phải lẳng lặng trượt xuống, xẹt qua bụng dưới phẳng lì, rồi lại lướt qua bụi cỏ lưa thưa, hướng tới nơi cấm địa.
- Lâm công tử, ta không muốn.
Nàng càng khước từ thì càng giống như đang mời gọi hắn. Lâm Nguyên Khê khẽ nhả đầu ti hồng nhạt ra, sau đó lại khéo léo cắn lên vành tai đẹp đẽ:
- Ninh nhi, gọi ta là Nguyên Khê.
- A.
Bất tri bất giác, Ninh Uyển ngại ngùng khi nhận ra mình đang trong tình trạng không có một mảnh vải che thân. Bị khiêu khích, nàng thốt lên:
- Nguyên Khê.
- Ninh nhi ngoan, cho ta.
Bàn tay to của hắn khẽ dò xét trong bóng tối, bên dưới của hắn cứng đến nỗi sắp nổ tung rồi. Nhưng cô nương dưới thân sáp lại động tình làm cho dù có hắn muốn cũng phải nén chịu, chuyên tâm lấy lòng nàng. Hai chân đóng chặt buông lỏng ra một chút, liền bị một lực ấn vào. Ngón tay hắn thon dài mò mẫm thứ ướt át giữa hai chân nàng. Nàng lúc này như bị điện giựt:
- A, nơi này không được.
Nàng giãy giụa thì bị Lâm Nguyên Khê đè lại, ngón tay của hắn vuốt ve âm vật [1], hắn cảm nhận được nàng phát ra tiếng rên rỉ ngày càng dồn dập, cánh hoa đóng chặt ướt đẫm từng giọt dịch. Hai người trần truồng quấn quít nhau, hỗ trợ cho nhau. Lồng ngực nóng bỏng, dài rộng của Lâm Nguyên Khê áp sát qua hai quả núi mềm mại, giữa hai chân lại rực lên hơi nóng vùi sâu vào cái động nhỏ.
[1] Âm vật: Là vật nhỏ phía trên của âm đạo.
Ninh Uyển thân thể ngọc ngà nhuộm một màu hồng nhạt, nhìn mị hoặc vô cùng. Nàng nhắm chặt hai mắt, hưởng thụ nhiệt độ của côn thịt và đợi chờ cảm giác xuyên qua đau đớn. Sau đó, Lâm Nguyên Khê thiết tha bóp nàng thật chặt, vẫn tiếp tục tư thế cũ, chưa có động tác gì mới.
- Nguyên Khê.
Ninh Uyển nghiêng đầu, không ngờ lại vừa trúng môi hắn, nhẹ hôn một cái.
- Ninh nhi, ta sẽ không đâu.
Giọng hắn buồn buồn, vừa ngại lại vừa lúng túng:
- Ta sợ làm ngươi đau.
Ngay lập tức, lòng Ninh Uyển rộn ràng như có trống, nàng quên mất nhiệm vụ của mình, nàng đã yêu nam nhân này thật rồi a. Hắn nhẹ cắn một cái vào vành tai nàng, rồi di chuyển tay nhỏ của Ninh Uyển xuống phía dưới, miệng phát ra âm thanh kiều mị như tơ:
- Đừng sợ, ta sẽ dạy cho nàng.
Tay nàng đụng phải cái kia nóng rực, vật trong tay bị khuấy động mà run rẩy. Kích thước của nó càng làm nàng sợ hơn, vừa nóng lại vừa cứng. Câu từ trở nên nóng bỏng khi mọi cái sợ đều bị hắn nuốt vào trong.
Từ từ để nó tiếp xúc với chỗ đó, nàng e thẹn làm cho dịch ẩm chảy ra nhiều hơn. Hiểu được ý của nàng, hắn chợt vọt về phía trước một cái.
- A…
- Ách…
Bị dị vật đi vào, lần đầu Ninh Uyển cảm thấy nó tê liệt đến đau đớn, nàng không khỏi kêu lên. Lâm Nguyên Khê chỉ cảm nhận được côn thịt của mình đang bị vật nhỏ căng mịn, trơn trợt kia bao lấy. Thậm chí, kẹp chặt đến nỗi hắn cũng nhận luôn phần đau đớn. Đập bỏ tấm bình phong che chở trong nhay mắt, trong đầu hắn giờ chỉ ngập tràn sự vui vẻ và phấn khích. Hơn mười năm qua, chưa bao giờ hắn hưng phấn đến thế, trong đầu hắn “oanh” một tiếng, tất cả vũ khí đều vứt đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận