“Các hạ nói ra điều kiện của mình đi.” Đoàn Nhân Ly hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên dị quang.
“Một trăm cân Âm Thần Thạch đã qua tinh luyện.” Hàn Lập mỉm cười, trả lời không chút do dự.
Hắn vừa nói xong, toàn bộ sơn cốc lập tức rơi vào tình huống an tĩnh khó tả.
“Âm Thần Thạch, còn muốn một trăm cân?”
“Phá hủy đại trận cấm chế của, nhiễu loạn cấm địa của bản tông, bây giờ còn dám đưa ra yêu cầu trắng trợn đến vậy!”
“Si tâm vọng tưởng!”
Sau một thoáng trầm mặc, Đoàn Nhân Ly còn chưa lên tiếng, bốn người nam tử râu tím đã đua nhau lớn tiếng thóa mạ, ngữ khí trần đầy giận dữ.
“Công phu sư tử ngoạm của đạo hữu quả thật đáng nể. Mỗi quặng Âm Thần Thạch một năm cũng chỉ có thể tinh luyện một cân Âm Thần Thạch mà thôi. Hàn đạo hữu một hơi yêu cầu cả trăm cân, không thấy quá đáng hay sao?!” Đoàn Nhân Ly sắc mặt không đổi thế nhưng ngữ khí đã thêm một phần băng lãnh.
“Hàn mỗ không cho rằng Thiên Quỷ Tông trải qua lịch sử lâu đời như vậy mà ngay cả chút Âm Thần Thạch này cũng không bỏ ra nổi.” Hàn Lập cười nhạt một tiếng rồi nói.
“Xem ra các hạ vốn dĩ chủ tâm sinh sự. Nếu không tình nguyện rời đi vậy hãy lưu lại nơi này vĩnh viễn!” Đoàn Nhân Ly trở nên dữ tợn giống như đã bị thái độ của Hàn Lập chọc giận hoàn toàn.
Vừa dứt lời, người y đột nhiên hiện ra mảng lớn huyết quang, chiếu rọi chung quanh đỏ rực một mảnh. Đồng thời, linh áp khủng bố tản ra khiến cho mọi thứ trở nên trì trệ. y há miệng phun ra một lá cổ phiên huyết hồng dài chừng mấy tấc.
Lá cờ xoay tít một vòng, sau đó đột nhiên phóng lớn. Sát khí lượn lờ, hiện rõ đồ hình cự quỷ hai sừng dữ tợn mặt xanh nanh vàng, hai mắt nhắm nghiền.
Theo từng tràng chú ngữ kỳ lạ, huyết quang trên mặt cự phiên lưu chuyển, nhấc lên từng đợt gió tanh mưa máu. Đầu quỷ dữ tợn há to cái miệng đỏ lòm như huyết thố, bắn ra một đạo huyết quang khí thế hùng hổ cuồn cuộn bay tới Hàn Lập.
Hào quang chưa đến, mùi máu tanh tưởi đã tràn ngập hẻm núi, khiến cho nhiệt độ chung quanh bất chợt hạ đi mấy lần.
Hàn Lập thấy vậy, thân hình ở giữa không trung chỉ thoáng lui về phía sau tiếp đó thình lình hóa thành hư ảnh, khiến cho hào quang màu máu vồ hụt.
Sau một khắc, sau lưng Đoàn Nhân Ly bất chợt phát sinh chấn động. Họ Hàn bỗng nhiên xuất hiện. Nắm đấm phủ đầy lân phiến vàng nhạt hóa thành vô số hư ảnh đánh ra, tựa như hàng trăm nắm đấm bộc phát trong nháy mắt.
Trong chốc lát, tiếng rít đại tác!
Cự lực kinh người nương theo quyền ảnh bạo xuất. Những nơi mà nó đi qua, hư không tựa như bị đánh nứt gãy.
Đối mặt với công kích kinh người như vậy thế nhưng Đoàn Nhân Ly chỉ duỗi một ngón tay ra, tuy chậm mà nhanh chỉ tới cự phiên màu máu trước người.
Mặt cờ lập tức phun ra mảng lớn sương máu, tạo thành huyết vân bao trùm phạm vi mấy chục trượng quanh người lão, thân ảnh như ẩn như hiện.
Quyền ảnh màu vàng rơi xuống như mưa lại như đánh vào bịch bông. Uy năng lớn lao ẩn chứa bên trong tựa như trâu đất xuống biển, biến mất không chút tăm tích, vô cùng quỷ dị.
Hơn nữa, một đạo quyền ảnh chui vào lại khiến huyết vân tựa như lớn thêm mấy phần.
Hàn Lập khẽ nhíu đôi mày, lập tức thu hồi cánh tay. Thân thể hóa thành một đạo hư ảnh bắn ngược về sau
Huyết vân tràn ngập chung quanh lập tức sóng lớn tràn đê, nhanh chóng lan ra hai bên, từ đó ngưng tụ thành một vòng xoáy huyết sắc. Từng vòng từng vòng khí lãng tản ra như một cơn lốc, khiến cho không gian xung quanh cũng phải vặn vẹo, biến hình.
Tiếng ầm vang liên tiếp. Hàn Lập cảm thấy không khí bốn phía xiết chặt. Một luồng sức mạnh to lớn tuôn ra từ bốn phía khiến cho thế lui của hắn có chút chậm lại.
Nhưng vào lúc này, hai mắt của cự quỷ trên mặt cổ phiên bỗng nhiên mở ra, tựa như hai vầng thái dương lóe hiện, cực kỳ chí mắt, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!
Hàn Lập chỉ kịp cảm thấy hoa mắt. Tiếp đó cảnh vật bốn phía thình lình trở nên mơ hồ. Sau đó hắn đã xuất hiện bên trong không gian huyết sắc một cách quỷ dị.
Thiên không trên cao cũng trở nên đỏ quạch, phía dưới lại là huyết hải vô tận. Mặt biển phiêu đãng một tầng huyết vụ hơi mỏng, tản mát một mùi tanh tưởi hôi thối.
“Động Thiên Chi Bảo!” Hàn Lập tỏ vẻ kinh ngạc.
“Không ngờ ngươi cũng có chút hiểu biết. Không sai, Xích Huyết Thiên Quỷ Phiên vốn là một kiện Động Thiên Chi Bảo, cũng là bí bảo trấn tông của bổn môn. Hôm nay có thể táng thân ở đây, cũng xem như là phước đức ba đời của ngươi đó.” Đoàn Nhân Ly vận áo bào đen, chắp tay lơ lửng giữa không trung. Y phục tung bay, quanh người lượn lờ sương máu.
“Thật vậy sao?” Hàn Lập lãnh đạm hỏi lại một câu.
Hắn vừa nói xong, bốn phương tám hướng bỗng nhiên vang lên từng tràng quỷ khóc.
Âm thanh vang lên liên tiếp tựa như vô số quỷ vật điên cuồng vẫy gọi.
Mí mắt Hàn Lập nặng trĩu, tâm trí chẳng ngờ có hút hốt hoảng, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khát máu bực bội giống như chỉ có bằng cách lập tức xông lên phía trước, chém giết quỷ vật mới có thể tiêu giảm.
Không chút chần chờ, họ Hàn lập tức bấm niệm pháp quyết, thúc giục một luồng lực lượng thanh lương vọt ra từ chỗ đan điền, trong nháy mắt chảy kỳ kinh bát mạch.
Ý niệm điên cuồng trong đầu nhanh chóng biến mất không chút tăm tích mà tiếng quỷ khiếu cũng lặng đi vô ảnh vô tung.
Đoàn Nhân Ly chứng kiến Hàn Lập chỉ bị ảnh hưởng một chút sau đó lập tức khôi phục như thường, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Huyết vụ mê hồn tỏa ra từ Huyết Hải Phiên tụ tập oán niệm của thiên hồn vạn quỷ, đủ để mê hoặc tâm trí người khác, dẫn phát sát niệm cùng dục vọng ở đáy lòng tu sĩ. Dù là bản thân y dưới tình huống không phòng bị cũng nhất định lạc vào trong đó.
Vậy mà tên lực tu trước mắt lại không bị ảnh hưởng chút nào. Chẳng lẽ thần thức của hắn còn mạnh mẽ hơn y hay sao?
Kể từ đó, sát chiêu mà họ Đoàn chuẩn bị cũng không cách nào thi triển.
Mà lúc này, tinh quang trong mắt Hàn Lập chớp lên, thân thể mơ hồ bắn ra, lao thẳng đến vị trí của đối thủ trước mặt.
Đoàn Nhân Ly hừ lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết.
Oanh!
Huyết hải bên dưới quay cuồng kịch liệt, bỗng nhiên dâng lên sóng máu khổng lồ giúp y biến mất vô ảnh vô tung.
Hàn Lập thấy vậy bèn dừng phắt lại. Hai mắt nhắm chặt, thần thức cường đại tỏa ra.
Không gian ở đây dường như vô hạn vô biên. Huyết hải bên dưới lại vô cùng quỷ dị. Dựa vào thần thức của hắn mà chỉ có thể xâm nhập vài chục trượng, chứ đừng nói tìm ra được vị trí của đối phương.
Sau khi suy nghĩ một chút, họ Hàn thi triển thần thông Minh Thanh Linh Mục, con ngươi lóe hiện lam mang.
Lập tức, mấy chục trương bên dưới đều trở nên rõ ràng. Có điều khi nhìn xa hơn nữa, cảnh vật lại trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Ngay lúc hắn ăn vào một gốc Vân Hạc Thảo, thôi động phân nửa linh lực trong cơ thể quán chú vào đôi mắt để thi trienr toàn bộ thần thông Linh Mục thì dị biến đột nhiên xảy ra!
Mặt biển huyết sắc đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hình thành vòng xoáy khổng lồ, bên trong ẩn ản truyền đến âm thanh trầm thấp.
Hàn Lập thấy vậy, không chút do dự lao vút đi hơn trăm trượng rồi mới cúi đầu nhìn xuống hết thảy.
Trung tâm vòng xoáy nổi đầy bọt nước, một bộ hài cốt khổng lồ từ đó trồi lên.
Bộ xương này cao chừng trăm trượng. Xương cốt toàn thân có màu đỏ rực giống như được chế tác từ huyết ngọc, phía trên minh ấn vô số phù văn.
Trên hộp sọ lớn như quả núi, chính giữa hai cái sừng cong cong là Nguyên Anh đỏ sậm nhắm mắt xếp bằng, ngũ quan gần như giống hệt Đoàn Nhân Ly.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, hai mắt không khỏi nheo lại.
Nguyên Anh bỗng nhiên mở to mắt, há miệng phun ra bảy đám tinh huyết. Đồng thời hay tai bấm niệm pháp quyết, trong miệng vang lên chú ngữ khó hiểu.
Tinh huyết nổ vang, hóa thành bảy luồng huyết vụ mềm dẻo như linh xà. Theo tiếng thét truyền ra từ miệng Nguyên Anh, huyết vụ tản mát huyết quang quỷ dị.
Cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện!
Huyết quang đột nhiên trầm xuống, chui vào bên trong hộp sọ của bộ xương.
Hốc mắt trống rỗng đột nhiên hiện ra hai đoàn huyết quang. Phù văn trên người bộ xương đột nhiên sáng lên.
Vòng xoáy truyền ra huyết quang sền sệt, giống như một đạo xoắn ốc phóng thẳng lên trời, bao phủ toàn bộ hài cốt.
Xuyên qua cột máu, có thể thấy được kích thước của nó không ngừng tăng lên.
Cột máu như thủy triều rơi xuống. Hài cốt to lớn biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là quỷ vật đáng sợ lớn hơn trăm trượng, mặt xanh nanh vàng, trên đầu mọc ra cặp sừng cực lớn. Hai mắt đỏ như máu, toàn thân mọc đầy lông tóc đỏ quạch. Tứ chi dài hơn người thường rất nhiều, sau lưng là bộ cánh dơi tím đen.
Quỷ vật vừa mới hiện thân, ba động trên người liền khiến không khí chung quanh run rẩy kịch liệt.
“Đây chính là U Minh Xích Huyết Thiên Quỷ trong truyền thuyết? Ngược lại có có chút ý tứ!” Hàn Lập quan sát cự quỷ trước mặt, trong miệng thì thào một tiếng.
Xoẹt!
Xích Huyết Thiên Quỷ khẽ nhấc một tay, lòng bàn tay hiện ra mảng lớn hỏa diễm huyết sắc chộp thẳng về phía Hàn Lập.
Đỉnh đầu họ Hàn tối sầm lại, một đạo quỷ trảo lớn gần mãu hiện ra. Quỷ trảo quấn đầy huyết diễm nóng rát, hung hang vồ xuống.
Cự trảo chưa đến, một luồng kình phong đã đè ép xuống, khiến cho huyết hải chung quanh dậy sóng kịch liệt.
Hàn Lập đưa tay đấm mạnh lên không.
Ầm!
Hứng chịu man lực vô hình, quỷ trảo lập tức vỡ vụn, hóa thành tàn diễm đầy trời.
Hàn Lập cũng phải đạp lui mấy bước mới có thể đứng vững trở lại, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Uy năng ẩn chứa bên trong cự trảo huyết sắc lớn đến kinh người, có chút vượt quá dự liệu của hắn!
Tàn diễm bạo liệt cũng không biến mất mà bỗng tụ lại, hóa thành huyết đoàn lớn chừng mấy trượng, vây chặt Hàn Lập vào giữa.
Họ Hàn chưa kịp phản ứng đã thấy Quỷ Vương vẫy tay một cái. Vòng tròn màu máu lập tức trói gô hắn lại, bị quỷ trảo huyết sắc bắt gọn vào tay, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.
“Xem ngươi chạy được đi đâu!” Xích Huyết Thiên Quỷ nhe răng cười một tiếng, một đạo quỷ trảo khác đã theo đó ập đến.
Hàn Lập cảm thấy một luông sức mạnh dời núi lấp biển xông tới khiến xương cốt toàn thân vang lên ken két. Lấy trình độ nhục thân của hắn cũng có chút không chịu nổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận