Tiểu Linh ngủ một mạch đến trưa hôm đó, lúc tỉnh dậy, nàng đã thấy ánh sáng tràn ngập trong phòng, khẽ cựa mình định dậy, thì bỗng bả vai bên trái mình nhói đau, không thể nào nhúc nhích. Lúc này kí ức đêm qua mới từ từ ùa về. Nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, 2 đêm liên tiếp trôi qua không hề êm ả, không phải bị bán vào kỹ viện thì lại gặp thổ phỉ. Số phải xui xẻo như thế nào thì mới liên tiếp dính vào hiểm nguy như nàng! Đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, nàng giật mình thấy bóng dáng 1 gã trọc đầu, bận đồ trắng đang ngồi chống tay mà ngủ bên chiếc bàn đằng kia. Hóa ra hắn cả đêm đã ở lại đây với nàng! Trong lòng Tiểu Linh bỗng trào lên một cảm giác ấm áp. Vì được thấy cảnh này, dù có phải trải qua hơn nữa hiểm nguy, nàng cũng không nề.
Vì vết thương của Tiểu Linh chưa khỏi hẳn, nên cả 4 người phải lưu lại thị trấn ít ngày, mặc dù người của nha môm liên tục nài nỉ họ tới ở trong phủ để tiện bề tiếp đón, nhưng Vô Trần nhất quyết không đi, nói chỉ muốn ở nơi yên tĩnh. Vừa may tên phụ tá trẻ của Hà đại phu mới nghỉ việc, công việc trong cửa tiệm đang bộn bề, vậy nên ông ta rất vui lòng mời Vô Trần cùng nhóm Tiểu Linh ở lại trong nhà mình, vừa để Tiểu Linh tĩnh dưỡng, vừa hay có thể giúp ông việc thuốc thang.
Những ngày này trôi qua rất êm đềm, Vô trần và Tiểu Trư ngày ngày ra phụ giúp ở hiệu thuốc, nhờ tay nghề của Vô Trần mà hà đại phu mấy ngày này không cần phải túc trực ở cửa hàng, mà có thời gian cùng Hạo Hiên bắt tay thực hiện 1 phi vụ lớn. Lại nói Hạo Hiên mặc dù điều khiển mùi hương giỏi, nhưng chắc chắn không giởi bằng việc kiếm tiên, hắn cùng Hà đại phu mấy ngày này cùng tạo ra 1 giao dịch lớn, sử dụng một số nhiên liệu trong cửa tiệm, cả ngày đóng cửa trong phòng, chế cháo mấy loại mùi hương gì đó rồi quảng cáo bán cho chị em. Không biết hắn làm thứ gì, mà mùi nào cũng thơm nức mũi, chị em cứ kéo đến mua hàng càng ngày tấp nập, đồ làm không kịp để bán. Tiền lãi bán được chia cho hắn 1 nửa, mấy ngày này kiếm được không ít, cả 2 người vô cùng vui vẻ.
Còn Tiểu Linh sau khi tĩnh dưỡng mấy buổi đã hồi sức khỏe thì đứng dậy, vào bếp phụ giúp Hà phu nhân. Nói đến buổi đầu tiên nàng vào bếp, thấy Hà phu nhân hí hoáy làm một vài món rất công phu, lại nghĩ đến câu nói mà nàng từng được nghe qua: Con đường ngắn nhất để đi đến trái tim người đàn ông là thông qua dạ dày, nên nàng quyết tâm muốn tự tay chuẩn bị 1 bữa ăn thịnh soạn cho tên hòa thượng kia.
Tiểu Linh nghĩ thầm cũng đơn giản thôi, hồi còn ở nhà, nàng vẫn thường trốn xuống bếp để xem vú Lan nấu nướng, chỉ là trộn một vài đồ ăn, mấy loại gia vị vào cùng nhau thôi mà, còn không khó bằng luyện võ công nữa.
Nghĩ sao làm vậy, bữa trưa hôm đó, cả nhà được thưởng thức món ăn do Tiểu Linh trổ tài, nghe nói rằng một chút nàng cũng không để cho Hà phu nhân giúp đỡ.
Gắp miếng đầu tiên là Hạo Hiên, hắn gắp cả một đũa lớn rau xào cho vào miệng, sau đó miệng nhồm nhàm, vừa nhai, vừa nhăn, vừa nói:
- Ngon, ngon, ngon lắm nương tử
Sau đó là vợ chồng Hà đại phu, mỗi người thử 1 miếng thịt kho, rồi cảm thán
- Nấu được như vậy lần đầu tiên là tốt lắm rồi!
Đến lượt Vô Trần và Tiểu Trư động đũa, mỗi người gắp một miếng rau, Tiểu Linh hồi hộp nhìn phản ứng của Vô Trần rồi cuống quýt hỏi:
- Sao rồi, huynh thấy sao?
Vô Trần chỉ im lặng gắp tiếp, bực mình, nàng quay sang hỏi Tiểu Trư, bấy giờ Tiểu Trư khó nhọc buông đũa trả lời:
- A di đà phật, người xuất gia không được nói dối!
Thế là cả mâm cơm không ai nhịn được phá lên cười ầm ĩ, mặc Tiểu Linh mặt đỏ như gấc, hận không có lỗ nẻ nào để chui.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận