Trong căn phòng trúc rộng rãi và đơn sơ có hai bóng người đang ngồi đối diện nhau, đó là Vô Trần và sư phụ Diệp Lạc:
- Sư Phụ, những điều đệ tử vừa nói hoàn toàn là thật, đệ tử không hề cố ý muốn đắc tội với Quận Chúa đâu!
Diệp lạc sư phụ mặt tĩnh như gương, chậm rãi nói:
- Vô Trần, con đã ở chùa ta được bao nhiêu năm rồi?
- Dạ 13 năm, từ khi con được đặt trước cửa chùa khi mới lọt lòng.
- Vô Trần, con lớn lên trong chùa, là người có duyên phật, nếu chú lòng tu tập sau này sẽ sớm ngày đạt chính quả.
Vô Trần ngước nhìn sư phụ khó hiểu, sao tự nhiên hôm nay sư phụ lại nhắc đến chuyện này, có phải lỗi lầm mà hắn gây ra với Quận chúa quá nghiêm trọng, nên sư phụ tức giận muốn đuổi hắn đi không? Hắn lo sợ, một câu cũng không dám nói, môi mím chặt.
- Khi đạt chính quả, đạo hạnh của con sẽ vô cùng cao, nhưng đạo hạnh càng cao, kiếp nạn càng lớn. Ta thấy có vẻ như kiếp nạn của con sắp xuất hiện rồi. Liệu con có đủ vững vàng để vượt qua không?
Vô Trần cuống quýt: Sư phụ, sư phụ, đồ đệ biết lỗi rồi, đồ đệ nhận sai, nhận chịu phạt, xin sư phụ đừng đuổi đồ đệ đi, từ nhỏ đồ đệ đã lớn lên trong chùa, bên cạnh sư phụ và các sư thúc, nếu sư phụ đuổi, đồ đệ không biết đi đâu nữa! Con cầu xin sư phụ. Chỉ cần sư phụ không đuổi con đi, trừng phạt nào con cũng chịu, kiếp nạn nào con cũng vượt qua.
Sư phụ bật cười:
- Ta không có ý đó, Vô Trần, con cứu Quận Chúa là làm theo lời dạy của Phật, làm sao ta lại trách phạt con? Thôi con ra ngoài tụng kinh đi.
Vô Trần lặng lui ra, nhưng đến cửa, hắn bỗng nhiên quay lại hỏi:
- Sư Phụ, Đức Phật phổ độ chúng sinh, vậy chẳng phải dù có kiếp nạn nào, người cũng sẽ giúp con vượt qua sao?
Sư phụ Diệp Trần hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, lặng thinh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phật ở trong tim.
Nếu bạn hỏi Vô Trần là ai, phải kể về điều kỳ lạ 13 năm trước. Đó là một ngày giữa đông, đêm hôm trước trên núi vừa trải qua trận tuyết rơi dày chưa từng thấy, sáng sớm tỉnh dậy, ngập trong mắt là một màu trắng bạt ngàn, tinh khôi. Tuyết đậu trên những tán cây khổng lồ, trên những mái nhà tranh đơn sơ dưới thung lũng, trên con đường mòn xuống núi quanh co. mặc dù lạnh rất lạnh, nhưng cảnh vật lại mang một vẻ đẹp rung động lòng người. Kỳ lạ một điều, hồ sen lớn trong chùa mới hôm qua vẫn còn trơ trụi gốc, tới hôm nay đã xanh um đầy lá và nở rực một hồ bạch liên.
Mọi người còn chưa hết xôn xao về sự việc lạ lùng này, thì từ phía ngoài, chú tiểu chuyên phụ trách đóng mở cổng chùa mỗi ngày thảng thốt la lên:
- Trụ trì! Sư phụ! Mọi người nhanh ra đây mà xem.
Ngay lập tức cả tốp người lao nhanh tới cổng chùa, tới nơi đã thấy trên tay chú tiểu ôm một giỏ tre lớn, bên trên phủ đầy vải đũi màu xám tro đã cũn sờn. Diệp Lạc trụ trì đỡ lấy chiếc giỏ, lật tấm vải sang bên thì phía trong lộ ra một hài nhi sơ sinh. Nước da đứa bé tái mẹt, đôi môi tím đen vì lạnh, riêng đôi mắt thì mở to, tĩnh lặng như thấu hết sự đời. Phía sau tai nó có cái bớt chừng 2 đầu ngón tay, soi thật kỹ thì thấy giống hình bông sen nở.
Diệp lạc trụ trì sau đó đặt tên cho đứa bé là Vô Trần, thu nhận nó làm đồ đệ duy nhất của mình. Cũng kể từ đó, nhân gian truyền tai nhau về hiện thân của Phật sống ở chùa Kim Bát, người mà mới xuất hiện đã khiến bạch liên trong hồ nở rộ giữa mùa đông.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận