Thấm thoắt thời gian trôi, Bồ Đề đã nở 5 mùa hoa, vẫn đóa hoa năm đó, ở cùng một vị trí đó, Vô Trần và Tiểu Linh mỗi mùa hoa vẫn cùng nhau tranh cãi xem Hoa Bồ Đề năm đó bước vào dòng luân hồi là đúng hay sai.
Tiểu hòa thượng Vô Trần năm xưa nay đã lớn lên rắn rỏi, không những thông tuệ kinh phật, mà tấm lòng cũng nhân ái bao la. 18 tuổi, Vô Trần đã giúp sư phụ cáng đáng gần hết công việc nhà chùa, tuy không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu Vô Trần chính là người được nhắm cho trọng trách trụ trì sau này. 5 năm trôi qua, kiến thức và giác ngộ của hắn tăng lên không ngừng, duy chỉ có một điều không đổi, ngày ngày hắn vẫn dành thời giờ cho cô quận chúa láu lỉnh năm xưa.
Cô quận chúa nghịch ngợm năm xưa nay đã trổ mã thành một cô nương xinh đẹp, hai chiếc má ửng đào nền nã hơn, phớt hồng nhẹ nhàng như cánh đào phai trong tuyết, đôi mắt hình hạnh nhân lấp lánh như sao mỗi khi cười. Còn nụ cười kia, nếu năm xưa là ánh dương giữa đồng tuyết, thì năm nay đã tỏa hào quang rực rỡ khắp núi rừng.
Với sắc đẹp rực rỡ động lòng như vậy, không ít công tử con nhà quyền quý ngấp nghé ngỏ ý làm quen, nhưng nàng không hề mảy may đáp lời.
Cũng không giống với các tiểu thư khuê các, Tiểu Linh không thích thêu thùa, học múa, làm thơ, nàng chỉ có hứng thú luyện tập võ công, bắn cung, cưỡi ngựa. Mặc cho mẹ nàng ngày ngày kêu ca “con gái gì đâu mà suốt ngày tập tành võ công, sau này còn ai dám rước”, thì cha nàng vẫn vui lòng ngày đêm dạy nàng luyện võ, lấy nụ cười của nàng làm vui.
Cũng nhờ thiên phú có sẵn mà mới 17 tuổi mà Tiểu Linh đã thành thục không ít thế võ công, cưỡi ngựa đi trăm dặm, bắn tên trăm phát trăm trúng. Nếu nàng sinh trưởng trong làng thổ phỉ đạo tặc, chắc hẳn đã được liệt vào hàng nữ cường. Cũng chính vì vậy mà khi vui vẻ, nàng vẫn hay cười nhạo tên hòa thượng Vô Trần, kẻ suốt ngày chỉ biết gõ mõ tụng kinh, chưa một lần ra khỏi cổng chùa là tên “trói gà không chặt”.
Mặc dù hay chửi hắn ngốc nghếch, đần độn, nhưng 5 năm qua, ngoại trừ những ngày mưa gió bão bùng, con đường lên núi bị chắn thì chưa ngày nào nàng không lên chùa kiếm hắn.
Con đường lên núi này ngày nào nàng cũng đi qua, nhưng không ngày nào là thôi ngẩn ngơ trước cảnh vật. Độ này trời mới vào thu, sau đêm mưa rào hôm qua, những cành hoa dại ven đường bắt đầu bung nở, cỏ cây xanh mướt một màu, áng mây trắng bồng bềnh vắt ngang ngọn núi trước mặt. Rốt cuộc nàng đã biết vì sao các chùa lớn thường được đặt trên núi cao, mấy ông hoà thượng này cũng thật sự biết hưởng thụ quá đi mà!
Đang mải mê ngắm cảnh thì tiếng A Hành hổn hển vang lên phía dưới:
- Tiểu thư đợi em với.
- A Hành em thật là chậm chạp, có khi ta leo đến nơi rồi chuẩn bị về em mới đến nơi đấy
- Tiểu thư có phải ai cũng học võ như tỷ đâu. Ngày nào cũng leo lên núi thế này đúng là hành xác ngta mà :((.
- Em bớt nói lại và tập trung đi đường sẽ đi nhanh hơn đấy.
Tiểu Linh bật cười, 3 năm qua, kể từ khi nó đến làm a hoàn riêng cho nàng, hầu như ngày nào nàng cũng phải nghe đi nghe lại những lời than thở giống nhau.
Hôm nay cổng chùa bỗng dưng náo nhiệt hẳn, tấp nập người ra kẻ vào, nghe đồn chuẩn bị để đón tiếp vị hoàng tộc nào cao quý lắm, đến cha nàng cũng sửa soạn mũ áo để lên bái kiến từ sáng sớm.
Tiểu Linh không quan tâm những chuyện này, nàng kéo 1 chú tiểu chạy ngang qua:
- Tiểu Trư, tiểu Trư, Vô Trần đâu?
Tiểu Trư vào chùa 2 năm trước, sau đó nhập bọn chơi chung luôn với Tiểu Linh và Vô Trần. Trong khi Vô Trần tụng kinh gõ mõ thì hắn là kẻ bày trò nghịch ngợm, đùa vui cùng Tiểu quận chúa qua ngày. Tiểu Trư năm nay 15 tuổi, pháp danh là Vô Niệm, vì hắn rất trắng trẻo mập mạp, nên Tiểu Linh vẫn ưu ái gọi hắn là Tiểu Trư, hắn có vẻ cũng rất hứng thú cái tên này.
- Sư huynh đang ở trong đại điện tiếp khách với trụ trì, Tiểu Linh tỉ tỉ hôm nay lên sớm thế? Sư huynh chắc chưa xong luôn được đâu.
Nói xong hắn hộc tốc chạy đi, chắc lại được đại sư sai đi làm việc gì đó.
Tiểu Linh cũng không rảnh theo dõi sự náo nhiệt, thú thực nàng không thích những buổi như thế này lắm, đều rất ồn ào, phá vỡ mất không gian thanh tịnh, và quan trọng nhất là những ngày này, Vô Trần không thể rảnh rỗi chơi với nàng được.
Tiểu Linh phân phối cho A Hành đi cùng tiểu Trư để xem có việc gì cần giúp đỡ, còn mình thì lười biếng đi ra hồ sen phía sau đại điện, tìm đến góc nhỏ quen thuộc khuất sau chiếc lá sen to lớn tính làm một giấc dài chờ Vô Trần xong xuôi.
Vừa nhắm mắt 1 chút, bỗng đâu ánh sáng chói loà muốn len vào mắt, Tiểu Linh nghĩ thầm: “lại chú tiểu nào muốn đùa nghịch quận chúa ta đây”. Nàng mở mắt, hơi nheo nheo để làm quen với ánh sáng mặt trời, trước mắt nàng dần dần hiện rõ ra một bóng người cao to vạm vỡ, nhưng chờ đã! Hắn không phải hoà thượng, hắn có tóc!
- Aaaaaaaaaaaaaa
Tiểu Linh quá bất ngờ hét lên, cơ thể giật mình không cảnh giác chới với doạ lao hẳn xuống hồ sen, đúng lúc chuẩn bị lăn cả xuống hồ thì có một bàn tay rắn rỏi ôm ngang eo, kéo nàng một mạch thẳng dậy, ôm vào lòng. Tiểu Linh chưa kịp nhận thức gì đã thấy mình nằm trong vòng tay của kẻ khác,
- Bốp!
Nàng tức giận giơ tay tát cho kẻ kia một cái tát nổ đom đóm. Kẻ kia xem chừng cũng bất ngờ và choáng váng nên không biết phản ứng như thế nào. Nhân cơ hội này nàng lao người ra tung chưởng, dắp tâm đánh cho hắn không có đường nhìn thấy mặt trời. Nhưng kẻ đó cũng thật phản ứng nhanh quá đi, nhanh nhẹn chống trả nàng không thiếu đòn nào, sau 15 chiêu, thậm chí nàng còn bị kẻ đó khoá tay sau lưng, không thể nhúc nhích. Không thể đấu võ công, thôi thì nàng chuyển qua đấu võ mồm.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, Người dám xúc phạm bổn quận chúa ta, có còn muốn giữ đầu trên cổ không hả!
Tên kia cười nhếch mép nhìn nàng:
- Hóa ra là một tiểu quận chúa.
Đúng lúc đó, A Hành từ đâu xuất hiện, thấy quận chúa nhà mình đang bị bắt nạt thì xấn xổ lao vào.
- Tên yêu râu xanh kia, ngươi là ai mà dám khi dễ quận chúa nhà ta! Bỏ ngay bàn tay dơ bẩn kia ra, cái đồ đã xấu lại còn đầu gấu đã ngu lại còn lù đù, ta nguyền cho người ăn cá mắc xương, ăn cơm mắc nghẹn, đi cầu mắc táo (èo kinh ).ta cầu ngươi trời không dung, đất không tha, cha mẹ không chứa, địa ngục không dung, đồ tứ cố vô thân không nơi neo đậu…
Tiểu Linh cũng bị những câu chửi không đầu không đuôi của A Hành làm cho loạn óc không suy nghĩ được gì. Cũng phải, A Hành không có gì ngoài tài năng chửi bới thiên hạ vô địch, cũng bởi thế mà bao năm qua 2 chủ tớ nàng song kiếm hợp bích võ – mồm khắp trấn Hoa Khâu này chưa từng thất bại. A Hành vừa chửi bới vừa dung tay đập mạnh vào người tên khốn kia, hắn nhất định là hoa mày chóng mặt nhưng vẫn không không chịu buông nàng ra.
- A di đà phật
Vô Trần bỗng từ đâu đi tới cắt ngang dòng hỗn loạn, Tiểu Linh trông thấy thì mắt sáng rực lên gọi với:
- Tiểu hòa thượng!
A Hành thấy Vô Trần đến như bắt được vàng, dừng tay lại kêu to:
- Vô Trần đại sư, kẻ lưu manh này dám khi dễ quận chúa nhà ta, ngài hãy đòi lại công bằng cho quận chúa đi!
Vô Trần khẽ liếc mắt nhìn bối cảnh, nhẹ như không nói:
- Thí chủ, có việc gì từ từ nói, cớ sao lại động chân động tay như vậy, làm huyên náo cảnh chùa?
Kẻ kia lập tức buông tay Tiểu Linh, chắp tay với Vô Trần cười ngượng ngùng:
- Xin lỗi đại sư, ta đây cũng là bất đắc dĩ, chỉ là hiểu lầm thôi.
- Đã là hiểu lầm, nếu được hóa giải thì kết thúc luôn tại đây đi, mong thí chủ thứ lỗi, quận chúa nhà ta đã đắc tội rồi.
- Không có gì, ta cũng có lỗi mà đại sư.
2 người cúi chào nhau, sau đó Vô Trần nhắm hướng phía gian nhà trúc mà đi.
A Hành hậm hực lầm bầm:
- Đắc tội cái cục kẹo, rõ ràng là hắn đắc tội với quận chúa nhà ta!
Tiểu Linh thì tự nhiên mỉm cười kì quái. hắn nói “quận chúa nhà ta”, “quận chúa nhà ta”, quen biết bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên hắn nói câu như vậy, nàng vui đến quên cả giận kẻ khốn kia, nhanh chóng chạy theo Vô Trần đi mất.
Ở phía sau, tên vô lại lia vẫn đứng im lặng nhìn theo, hắn khẽ cảm nhận mùi hương còn vương trên tay mình và nở một nụ cười ngây ngốc.
Tiểu Linh bắt kịp Vô Trần ở trước gian nhà trúc, nhìn hắn đang gom củi để chặt, àng bây giờ hào hứng nói:
- Tiểu hòa thượng! vừa rồi huynh nói: “quận chúa nhà ta”, ngươi thực sự coi ta là “của nhà ngươi” thật ư?
- Ta có nói thế ư quận chúa, chắc tiện thể nói ra chứ ko có ý đó.
Tiểu Linh giận dỗi vùng vằng:
- Ai cho nhà huynh tiện lợi nói thế, nếu cố tình thì ta còn chấp nhận.
- Quận chúa, bần tăng thực sự không có ý đó. Bần tăng là người của Phật, trong lòng chỉ có phật pháp, không thể chiếm đoạt thứ gì về làm của riêng mình được.
- Huynh đã nói sau này muốn thành thân với ta, vậy chẳng phải ta là của huynh thì còn gì!
- Quận chúa, đó là những lời nói không hiểu biết của trẻ con, ta sau đó đã được sư phụ giáo huấn và tự mình sám hỗi rất kỹ rồi.
- Ta không cần biết, đối với ta, thành thân chính là thành thân.
- A di đà phật, mong quận chúa lượng thứ!
Vô Trần quay ra lần tràng hạt tụng kinh, tỏ ý không muốn tiếp tục tranh cãi cùng quận chúa.
Tiểu Linh tức xịt khói, bao lâu nay nàng và hắn đều tranh cãi về vấn đề này, và mỗi khi như thế hắn đều khiến nàng phát điên. Tức tối, nàng đứng dậy bỏ về, mặc kệ gã hòa thượng phía sau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận