Thấy Hoa Cẩm không nhận bao lì xì, đối phương ngược lại không vui.
Mùa Đông Không Quá Lạnh: Nghệ nhân, cô cứ việc nhận đi, đây chỉ là một chút thành ý của tôi thôi.
Hoa Cẩm còn biết làm sao đây, đương nhiên là phải nguyện ý tâm nguyện của đối phương, cô thích những khách hàng có tiền sẽ không keo kiệt. Đi theo dì Cao học thêu thùa mấy năm nay, có dạng khách hàng nào cô chưa gặp qua đâu? Thậm chí có người vì bán giá cao nên chửi bới ầm lên, còn nói chẳng qua là mấy miếng vải rách mà đòi giá cao, chỉ có điên mới đi mua...
Dù là khách hàng, dù là người có địa vị cao ở xã hội, cũng không đại biểu cô sẽ tôn trọng họ. Huống hồ là những người mở miệng là chửi, mở miệng là nói lời không hay ho, thì cần gì phải tôn trọng họ.
Thời đại biến đổi nhanh khôn lường, nghề thêu tuy không có khả năng biến hóa lớn, nhưng phong cách thẩm mỹ thì có thể thay đổi. Dì Cao từng nói, Thục thêu có nhiều năm lịch sử, vẫn luôn thay đổi để chiều lòng khách hàng.
Hoa Cẩm học châm pháp phần lớn là đã trải qua nhiều thế hệ cải tiến, bảy tám chục năm về trước, thủ thuật đồ thêu phong cách khác bây giờ, vốn hiểu biết của cô vẫn chưa rộng để hiểu thấu được.
Sáng hôm sau, cô rời khỏi giường chuẩn bị đi đến nhà di Cao, xuống lầu liền đụng mặt bác Trần vừa mua đồ ăn trở về.
"Tiểu Hoa." Bác Trần nhìn Hoa Cẩm, hướng cô vẫy tay.
Hoa Cẩm nhìn mặt bác Trần hiện rõ "bác có chuyện hay nè, cháu cần phải nghe mới được" biểu tình, âm thầm thở dài, đi tới trước mặt bác ấy.
"Ngày hôm qua, cái người cạnh nhà kia làm mai cho cháu?" Bác Trần thần thần bí bí nói: "Cháu đừng có nghe cô ta nói bừa, nhà họ hàng mẹ đẻ cô ta, có cái gì mà tốt? Nếu thật sự tốt, thì sao để cô ta ở chỗ này đúng không? Nếu không thì bác làm mai cho cháu người quen của bác, trong nhà không chỉ có vài căn hộ, mà tính tình người ta cũng thành thật, so với người mà cô ta giới thiệu tốt hơn nhiều."
Hoa Cẩm: "..."
Cô biết Bác Trần và chị Cầm quan hệ bất hòa, nhưng không nghĩ tới phương diện cả hai âm thầm cạch tranh nhau này.
"Bác Trần, cháu có việc phải đi trước ạ." Nếu không chuồng lẹ, bác Trần sẽ kéo cô lại nói cả tiếng mất.
"Này..." Bác Trần không nghĩ tới Hoa Cẩm gấp như vậy, thấy con nhỏ đi nhanh quá, nên chỉ đành đứng nhìn cảm thán: "Đầu gối không tốt, còn chạy nhanh vậy làm gì..."
Khi Hoa Cẩm đến nhà dì Cao, thì thấy dì ấy đang ở trên ban công nhà tưới nước cho hoa, còn chú Đàm thì đang đeo kính xem sách. Thấy cô tới, cả hai đều cao hứng, đón tiếp cô ngồi xuống.
Hai cụ chỉ có Đàm Viên là con gái, Hoa Cẩm mấy năm nay đều bên cạch họ, cũng coi như là nửa con gái mình.
"Lần sau cháu đến đây mà đem theo đồ, dì liền không cho cháu vào nhà." Cao Thục Lan vừa quở trách Hoa Cẩm tiêu tiền bừa, vừa đem trái cây hướng đến trước mặt Hoa Cẩm: "Dì nghe tròn tròn nói, dạo trước cháu đã tốn nhiều tâm huyết thêu gấp một chiếc chăn long phượng?"
"Dạ." Hoa Cẩm lễ phép gật đầu, có chút ngượng ngùng nhìn dì Cao. Bởi dì ấy luôn nói, nghệ nhân chân chính thật sự luôn chú trọng chất lượng, cô không đến một tháng thêu chăn long phượng, thật sự là quá tùy ý.
"Mọi chuyện dì đều biết, cháu thật sự đã làm rất tốt." Cao Thục Lan cũng không có ý trách cô, ngược lại còn thập phần vui vẻ: "Công việc cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt, cháu có thể dung hòa chuẩn xác như vậy, dì thật sự rất vui."
Hoa Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy dì Cao đang mỉm cười nhìn mình. Cô bất đắc dĩ cười nói: "Tình huống lúc ấy, trừ việc thức đêm hoàn thành, cũng không còn biện pháp nào khác."
Cao Thục Lan vẫn luôn thấy tiếc, vì không thể gặp được Hoa Cẩm sớm hơn. Bà tin tưởng với thiên phú thêu thùa này, con bé sẽ vượt xa mình. Mấy năm nay tuy hai người bọn họ là thầy trò, nhưng bà lại không thích Hoa Cẩm gọi mình là sư phụ. Bà và Hoa Cẩm là thầy trò, cũng là người thân. Bà đối với việc thêu thùa có niềm đam mê bất diệt, chồng bà dù hiểu đến đâu cũng không thể thấu hết được, còn con gái thì không đủ thiên phú, chỉ có Hoa Cẩm thực sự giống bà tư tưởng, hơn nữa so với bà càng có khả năng học hỏi cao hơn.
"Lương thiện là điều không xấu, đây là một đức tính tốt." Nói đến đây, Cao Thục Lan lại liếc mắt đến bạn già của mình. Đàm Khánh biết mình lại bị ghét bỏ, đẩy đẩy mũi mắt kính, đứng dậy đến phòng bếp.
Tiểu Hoa lại đây, dì có làm vài thứ kia, cháu mang đến đây được không?
Hoa Cẩm cùng Cao Thục Lan nói vài chuyện vặt, sau đó cô liền nhắc đến việc phong cách thêu gấu trúc của bảy mươi năm trước.
"Thêu gấu trúc bắt nguồn từ thục thêu của chúng ta, tuy rằng mấy năm nay có thay đổi, nhưng châm pháp cũng không thay đổi quá lớn." Cao Thục Lan đứng dậy, đến thư phòng lấy ra một quyển album: "Trong đây có rất nhiều ảnh chụp qua mọi thế hệ, sớm nhất chính là tác phẩm ra đời vào thế kỷ hai mươi, chỉ tiếc thời đó ảnh chụp trắng đen, khó có thể nhìn ra được đặc sắc trong đấy."
Hoa Cẩm cẩn thận lau sạch quyển album được nhận, nhẹ nhàng lật từng trang ra xem, bên trong tìm được hai tấm ảnh thêu gấu trúc, phong cách đúng là khác xa so với giới trẻ ưa thích hiện tại.
Trên ảnh chụp gấu trúc hài hòa, mơ hồ nhìn ra được vài phần uy mãnh, mà hiện tại đa phần thêu gấu trúc đều theo trào lưu, gấu trúc ngày một ngây thơ chất phát.
Năm đó mẹ của bác ấy là vì nước hy sinh, nên thêu khăn không phải tự mình dùng, mà để tặng cho con gái của mình, có thể mẹ bác ấy nghĩ, hoa văn hình gấu trúc rất phù hợp với thẩm mỹ trẻ con.
Hoa Cẩm lưỡng lự, lại liên hệ với "Mùa Đông Không Lạnh", cô muốn chính xác quê quán mẹ của bà anh, sau đó bắt đầu tìm tư liệu liên quan đến nơi đó.
Không cùng huyện cũng có nhiều phong tục tập quán khác nhau, Thục thành càng là một tỉnh có nhiều bất đồng về sở thích nhất.
Tra tư liệu mấy ngày xong, Hoa Cẩm cũng không thể hạ châm chuẩn xác được. Cao Thục Lan không nhịn được, khuyên cô: "Chỉ xem tư liệu thôi vẫn chưa đủ, không bằng cháu đi đến đó một chuyến, tìm mấy nghệ nhân có thâm niên, biết đâu sẽ có kết quả hơn."
Thấy Hoa Cẩm không nói gì, Cao Thục Lan lại dúi một cái địa chỉ cho Hoa Cẩm: "Vị này là thêu sư rất am hiểu về gấu trúc, dì cùng vị này cũng có phần giao tình. Vừa hay quê quán chính là Thục thành, nếu cháu muốn đi đến đó, có thể tìm đến vị này để học thêm."
Nhận địa chỉ, Hoa Cẩm cắn cắn môi: "Dì Cao, cháu..."
Mười bảy tuổi thoát khỏi cái nông thôn kia, cũng đã gần tám năm rồi cô không quay lại Thục thành. Việc này trong lòng cô rõ ràng nhất, quê cô chỉ là một thôn nhỏ ở Thục thành, nhưng chỉ cần nghe được giọng nói quen thuộc của quê hương, thì ký ức u ám năm đó lại trở về.
"Tiểu Hoa." Cao Thục Lan ôn nhủ sờ đỉnh đầu cô: "Cháu phải nhìn về phía trước. Tương lai cháu sẽ trở thành nghệ nhân ưu tú của Thục thêu, chỉ có mạnh mẻ tiến về phía trước, mới có thể tiến bộ được. Dì với cháu cũng rất rõ, gần một năm nay, kỹ thuật thêu của cháu đã không tiến bộ."
Hoa Cẩm siết chặt tờ giấy trong tay, cô hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu nhìn hai mắt dì Cao đang ôn nhu cổ vũ mình: "Dì Cao, cháu hiểu rồi."
"Bất quá, cũng không cần miễn cưỡng chính mình." Cao Thục Lan cười: "Đời ngắn ngủi vài năm, quan trọng nhất là sống vui vẻ."
Hoa Cẩm miễn cưỡng cười cười: "Dì nói rất đúng."
Người sống trên đời quan trọng nhất là vui vẻ, nếu có thể ra khỏi bức tường của mình, thì mới tiến bộ được.
Vài ngày sau, Mùa Đông Không Quá Lạnh vẫn luôn để ý đến weibo của Hoa Cẩm, hôm nay cô nàng vừa đăng một weibo mới, lần này không phải là ảnh chụp đồ thêu, mà là thành phố nguy nga Thanh Sơn, còn có sân bay quốc tế xinh đẹp Thục thành.
Phồn Hoa: Tám năm sau, ta trở về vẫn là một đại mỹ nữ.
Sân bay quốc tế Thục thành nằm ở thành phố Phù Dung, Hoa Cẩm theo dòng người đi ra khỏi sân bay, xung quanh bao trùm hơi thở người với người.
Sau khi xếp hàng lên taxi, tài xế là một người ngay thẳng, giới thiệu cho cô biết một số tiệm ăn nên hoặc không nên đi.
Nghe âm thanh quen thuộc của Thục thành, cô đưa mắt nhìn những tòa nhà cao ốc ngoài cửa xe, Hoa Cẩm nhớ tới hồi mình còn nhỏ đã mơ không biết bao nhiêu lần hình ảnh thành phố Phù Dung. Bất quá, thành phố này so với cô tưởng tượng, thật sự phồn hoa hơn rất nhiều.
"Cháu đây là đến du lịch?" Bác tài xế thấy Hoa Cẩm đối với thành phố Phù Dung có hứng thú, nên giới thiệu cho cô vài chỗ du lịch: "Bất quá cháu là con gái một mình, ở khách sạn cũng phải chất lượng, đảm bảo an ninh."
Hoa Cẩm cười nói cảm ơn.
Bác tài xế đưa cô đến cửa khách sạn, giúp cô đem hành lý lên bậc thang cửa chính, vui cười hớn hở mới đi. Phải nói, cái chú này từ đầu đến cuối đều rất niềm nở.
Đi vào đến cửa khách sạn, Hoa Cẩm đưa giấy tờ làm thủ tục nhận phòng.
"Cô là... Hoa Cẩm?" Một cậu thanh niên tiếp tân nhìn chằm chằm cô thật lâu: "Là Hoa Cẩm sao?"
Hoa Cẩm bình tĩnh quay người lại nhìn cậu ta: "Thật ngại, nhận sai người rồi."
"Thực xin lỗi." Cậu thanh niên biểu tình có chút xấu hổ: "Cô và người quen có chút giống nhau, nên..."
"Vậy ư?" Hoa Cẩm nhận chìa khóa phòng từ tiếp tân, cười cười nói: "Mặt tôi đại trà, thường rất hay bị nhận nhầm như vậy."
Cậu thanh niên bật cười, cô gái trước mắt đẹp như vậy mà tự nói mình mặt đại trà, thật sự không có tính thuyết phục. Lại nghĩ tới người kia năm đó học trong lớp cái gì cũng ưu tú, lại không được cơ hội thi lên đại học sữ sinh, trong lòng cậu có chút khó chịu.
Ở thôn của cậu mà nói, con gái thi đại học là điều rất hiếm. Cậu cùng người bạn kia thành tích tốt, nhưng đến ngày đi thi, thì cậu ấy không tới. Sau này nghe người ta nói, người trong nhà cậu ta không cho đi thi. Sau còn lại nghe nói, nhà cậu ta ép cưới, phải gả cho người nào đó rất giàu có.
Lời đồn có thật hay không thì cậu không biết, bởi vì từ đó về sau không còn gặp lại cậu ta nữa.
Cậu giúp cô gái trẻ kia mang hành lý đến thang máy, thầm lắc đầu.
Hoa Cẩm cậu quen là một người gầy guộc, không có xinh đẹp như cô gái này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận