Hoàng đế Gia Tĩnh ngồi ngay ngắn trên đài đạo, sắc mặt trầm như nước.
Trước mặt hắn, chất chồng một xấp tấu chương dày cộp, cùng với những bài văn tế trời được viết trên giấy Thanh Đằng.
Tấu chương và bài văn tế lẫn lộn, tựa như giang sơn Đại Minh, đang chìm nổi giữa phép thuật thần tiên.
Phân nửa tấu chương nói về nạn giặc Oa ở Đông Nam, phân nửa còn lại, là về nạn đói kém triền miên khắp nơi.
Những điều này, khiến Gia Tĩnh phiền lòng không ít.
Đại Minh được trời phù hộ, điềm lành không dứt, thỉnh thoảng có chút phiền toái nhỏ, vậy mà đám quần thần này chẳng một ai có thể chia sẻ nỗi lo với trẫm!
Áo đạo bào màu trắng sữa của Gia Tĩnh phập phồng vì tức giận, để lộ ra bàn tay đang nắm chặt một tấu chương.
Lờ mờ có thể thấy trên phong thư tấu chương có dòng chữ đỏ "Bát bách lý gia tốc".
* Bát bách lý gia tốc: tám trăm dặm gấp rút.
Khớp ngón tay của Gia Tĩnh vì dùng sức mà trở nên tái nhợt, nhưng cuối cùng, hắn bất lực thở dài, toàn thân thả lỏng, tựa vào chiếc ghế gỗ làm từ trầm hương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tấu chương này, chính là nguồn cơn cơn thịnh nộ của hoàng đế Gia Tĩnh.
Hoàng đế Gia Tĩnh từ từ ngước mắt lên, ánh nhìn của hắn chậm rãi lướt qua bậc thềm bạch ngọc khắc đầy kinh văn như mây bay, cuối cùng dừng lại nơi người đang quỳ dưới bệ.
Người đó dường như cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm và sắc bén này, cả người run rẩy dữ dội.
Gia Tĩnh cười lạnh.
Hắn ném mạnh phong thư xuống, ầm vang một tiếng, tiếng phong thư rơi xuống nền đá trong cung điện tĩnh mịch rộng lớn này lại vang dội đến vậy.
Kẻ đang quỳ run lên bần bật, gần như hoàn toàn nằm rạp xuống đất.
Cơn giận của Gia Tĩnh như sấm sét tích tụ vô tận, sắp sửa phun trào:
"Trẫm đã sắp xếp ổn thỏa, giao cho ngươi quản lý các vùng như Quảng Tây, Hạ Mông, Hàm Dương, phong ngươi làm Tổng binh Cam Châu, canh giữ biên cương, mục đích là để dân chúng hưởng lợi, trời đất sinh tài. Ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà tàn hại bách tính?"
Cơn giận của Gia Tĩnh như sấm sét tích tụ vô tận, sắp sửa phun trào:
"Trẫm thiết lập An Ninh, Khúc Tiên, Cáp Mật Đằng vệ, phong ngươi làm Tổng binh Cam Châu, canh giữ biên cương, ý ở chỗ tạo phúc cho dân, thuận theo ý trời, nuôi dưỡng thánh tuyền Sài Đạt Mộc. Ngươi rốt cuộc đã làm gì khiến dân chúng phải khốn đốn?"
Người nọ run rẩy đáp:
"Tâu bệ hạ, vi thần được hưởng ơn trên, không dám có chút lơ là, nào dám khiến dân chúng phải khốn đốn ạ!"
Gia Tĩnh giận dữ nói: "Vậy tại sao Thánh Tuyền lại cạn kiệt?"
Người nọ không dám cãi lại, dập đầu xuống đất, máu tươi bắn lên cung điện bạch ngọc.
Gia Tĩnh cảm thấy khó chịu, phẩy tay áo, nói: "Loạn côn đánh chết!"
Mấy tên thái giám ở đằng xa vâng vâng dạ dạ, vội vàng bước tới, kéo Tổng binh Cam Châu xuống.
Vị tổng binh mặt mày như tro tàn, chỉ là đến chết cũng không hiểu được, tại sao Thánh Tuyền luôn tuôn chảy không ngừng lại có thể cạn kiệt trong một đêm?
Tiếng kêu thảm từ xa dần dần yếu đi, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đó là người tổng binh đã trút xuống hơi thở cuối cùng.
Nhưng sự bực bội trong lòng Gia Tĩnh vẫn không giảm đi, ông vô thức cầm lấy một bài văn tế, thấy trên đó viết đầy những câu văn hoa lệ bằng lối chữ khải nhỏ nhắn.
Những con chữ mà ngày thường hắn thích đọc nhất cũng không thể khơi dậy nổi chút hứng thú nào, hắn mất kiên nhẫn ném bài văn tế sang một bên, thở dài:
"Phải chăng trời không còn phù hộ cho ta nữa, nên mới khiến thánh tuyền cạn khô sao? Trẫm từ khi lên ngôi, trời ngày nào cũng ban phước điềm lành, vì sao nay lại để thánh tuyền cạn?"
Giờ đây, việc Thánh Tuyền cạn kiệt khiến tâm trạng ông càng thêm u sầu, không thể giải tỏa, chỉ muốn gọi quan viên từ các nơi đến trừng phạt nghiêm khắc để cứu vãn ý trời.
Cửa rèm động, một tiểu hoàng môn quỳ xuống bẩm báo: "Ngô Việt Vương cầu kiến."
Hoàng đế Gia Tĩnh thở dài, nói:
"Để hắn vào, cùng ta nói chuyện một chút cũng được."
Tiểu hoàng môn cung kính lui ra, một lát sau, chỉ thấy một người đầu đội mũ miện lộng lẫy, tướng mạo vô cùng oai phong, sải bước đi vào.
Hắn ta mặt mày hớn hở, nhìn thấy hoàng đế Gia Tĩnh, quỳ xuống tâu:
"Chúc mừng hoàng huynh, chúc mừng hoàng huynh!"
Hoàng đế Gia Tĩnh cau mày nói:
"Ngươi cần gì phải đến chọc giận trẫm vào lúc này? Thánh tuyền Sài Đạt Mộc cạn khô, trẫm đang bực bội."
Ngô Việt Vương đứng dậy cười nói:
"Chính vì việc này mà thần đệ đến. Đây là một tin vui lớn!"
Dù Gia Tĩnh rất yêu quý người em này, nhưng nghe vậy không khỏi sắc mặt trầm xuống, nói: "Đó là điềm xấu, vui mừng gì?"
Ngô Việt Vương cười nói: "Tâu hoàng huynh, thánh tuyền Sài Đạt Mộc tuy cạn khô, nhưng ở ngoài cửa ải Cư Dung có một ngôi làng nhỏ tên là Thiêm Thọ thôn, trong thôn có một cái giếng cạn nghìn năm, mấy hôm trước bỗng nhiên phun ra một dòng nước ngọt, quốc sư Ngô Thanh Phong vừa lúc ở đó, tận mắt chứng kiến tiên quang linh khí phun ra theo dòng nước, vội vàng dùng đạo pháp vô thượng để suy tính, xác định đó chính là thánh tuyền Sài Đạt Mộc. Thánh tuyền tuy cạn khô ở Sài Đạt Mộc, nhưng lại xuất hiện trở lại ở Thiêm Thọ thôn, đây chẳng phải là phúc của hoàng huynh sao?"
----
Chú thích:
* Đạo đài: Ghế ngồi, trong một không gian trang trọng hoặc cao cấp, có thể ám chỉ một vị trí cao cấp hoặc một chỗ ngồi đặc biệt, thường gắn liền với sự tôn kính hoặc quyền lực.
*Thanh từ ở đây có nghĩa là một loại văn tế được viết theo thể văn biền ngẫu, thường dùng trong các nghi lễ tế giao với thần linh, trời đất.
* Giấy Thanh Đằng (青藤纸) là một loại giấy truyền thống của Trung Quốc, được làm từ vỏ cây Thanh Đằng (còn gọi là dây leo Thanh Đằng). Loại cây này thuộc họ đậu, mọc nhiều ở các vùng núi phía Nam Trung Quốc.
Giấy Thanh Đằng có những đặc điểm sau:
Bề mặt mịn màng: Giấy có màu trắng ngà tự nhiên, bề mặt mịn màng, dai, khó rách.
Ít thấm nước: Do được xử lý kỹ lưỡng, giấy Thanh Đằng có khả năng chống thấm nước tốt hơn so với các loại giấy thông thường.
Lưu trữ lâu dài: Chất liệu giấy bền chắc, giúp bảo quản chữ viết được lâu dài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận