Dịch: Hoangforever
Nghe vậy, hoàng đế Gia Tĩnh liền đứng dậy, vui mừng khôn xiết: "Ý ngươi nói là thánh tuyền dời chỗ, chứ không phải thật sự cạn khô?"
Ngô Việt Vương lại quỳ rạp xuống đất, hành đại lễ tam quỳ cửu khấu:
"Chắc hẳn trời cao cũng thấu hiểu đức hạnh trung hiếu phi huyền vạn thọ của hoàng huynh, nên mới khiến thánh tuyền bay lên, đến gần long sàng, đây thực sự là phúc của thiên tử, là điềm lành của xã tắc, là niềm vui của muôn dân ạ!"
Hoàng đế Gia Tĩnh nghe đến đây, không khỏi đắc ý vô cùng, vẻ buồn rầu trên mặt tan biến hết, vội vàng nói: "Hoàng đệ mau đứng dậy, người đâu!"
Tiểu hoàng môn vội vàng chạy vào quỳ xuống, bọn họ đều là người quen việc, đồng thanh nói: "Chúc mừng vạn tuế gia, chúc mừng vạn tuế gia!"
Hoàng đế Gia Tĩnh cười ha hả, nói: "Hôm nay là ngày vui chung của thiên hạ, lấy giấy bút của trẫm đến đây!"
Hắn nhắm mắt lắc đầu, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Chờ giấy bút đến, hắn cầm giấy múa bút, cười tủm tỉm nói: "Thiêm Thọ thôn, đã có điềm lành như vậy, sao không đổi tên thành Thiên Thụ Thôn? Hoàng đệ, ngươi có thể thay trẫm đến tế bái thánh tuyền, tạ ơn trời đất, được không? Trẫm sẽ lệnh cho quần thần viết những bài tế hay nhất đưa cho ngươi."
Ngô Việt Vương mỉm cười cung kính nói:
"Thần đệ cho rằng, lần này trời đất giáng phúc lớn cho thiên tử, không tiếc di chuyển dòng suối không thể động, cải biến ngọn đồi ngàn năm, quả là đại công đức, đại phúc khí. Trong thiên hạ người xứng đáng với phúc khí này, chỉ có mình thiên tử mà thôi. Không bằng Hoàng thượng tự thân đến, cũng để trời biết lòng hoàng thượng đối với thiên địa, để Đại Minh ta vĩnh cửu muôn đời, mãi mãi là chủ nhân của muôn dân."
Hoàng đế Gia Tĩnh nghe xong cực kỳ vui mừng, chỉ cảm thấy mỗi lời mỗi câu đều chạm đến lòng mình, cười nói: "Nếu đã như vậy..."
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Đế quân, chi bằng để Thụy Linh thay ngài đi đi!"
Chỉ thấy một người mặc áo đạo bào màu trắng sữa, uyển chuyển đi tới.
Nàng ta trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi, nhưng vì sinh ra trong hoàng tộc, nên đã có khí thế uy nghiêm, dung nhan xinh đẹp không hề cười, tựa như tiên nữ giáng trần.
Nàng chính là con gái út của hoàng đế Gia Tĩnh, được phong làm công chúa Vĩnh Lạc, tên là Chu Thụy Linh.
Vị công chúa này là do Vĩnh phi sinh ra.
Vĩnh phi sinh được một trai hai gái, con trai trưởng là Ký Ai vương Chu Tải Quỹ, sinh chưa đầy tháng đã chết yểu, con gái là công chúa Quy Thiện - Chu Thụy Hiên, ba tuổi cũng đã qua đời, chỉ còn lại người con gái út này, nên được sủng ái gấp bội.
Gia Tĩnh tổng cộng sinh được 6 người con gái, bốn người chết yểu, chỉ còn lại công chúa Vĩnh Lạc và Ninh An, vì vậy hắn rất yêu quý hai người con này.
Thêm vào đó, người con gái út này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, giỏi suy luận. Ánh mắt Gia Tĩnh mới động, nàng ta đã sớm lấy đồ vật mà hắn muốn đến rồi.
Cũng giống như hoàng đế Gia Tĩnh, nàng yêu thích đạo giáo, ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng Đạo Đức Kinh, mười hai tuổi, tự xưng là Bích Thành Nguyên Quân, xây một đạo quán bên cạnh Tây Viên nơi Gia Tĩnh đế tu luyện, đặt tên là Bích Thành, cửa làm bằng bạch ngọc, trên cửa viết lớn bài thơ "Bích Thành" của Lý Thương Ẩn.
Bích Thành mười hai khúc lan can,
Tê ngăn bụi bặm, ngọc ngăn lạnh.
Lãnh Uyển có sách nhiều nhờ hạc,
Nữ Oa không cây chẳng đậu loan.
Sao rơi đáy biển, bên cửa sổ,
Mưa tạnh đầu sông, thấy rõ ràng.
Nếu là châu sáng thêm long lanh,
Suốt đời soi bóng đĩa thủy tinh.
Dịch:
Bích Thành mười hai khúc quanh co,
Tê ngăn bụi đất, ngọc ngăn sương.
Lãnh Uyển sách nhiều hạc mang tới,
Nữ Oa không cây phụng chẳng dừng.
Sao rơi đáy biển, soi ngoài cửa,
Mưa tạnh đầu sông, cảnh tỏ tường.
Nếu là châu sáng càng thêm rạng,
Suốt đời soi bóng đĩa pha lê.
Cùng sở thích, cùng đam mê, tự nhiên càng được Gia Tĩnh đế yêu quý. Vì thế, nơi tu luyện của Gia Tĩnh đế chỉ có công chúa Vĩnh Lạc là không cần báo trước, có thể tự do qua lại. Và chỉ công chúa này mới gọi Gia Tĩnh đế là Đạo Quân, chứ không gọi là phụ hoàng, gặp mặt cũng chỉ hành lễ Đạo gia, không thực hiện lễ bái vua tôi.
Khi công chúa Vĩnh Lạc bước vào, ngay cả Vương Ngô Việt, người quyền thế bậc nhất, cũng không khỏi cúi người chào, lùi sang một bên.
Công chúa Vĩnh Lạc hành lễ với hoàng đế Gia Tĩnh, nói:
"Đế quân bách nhật thanh tu chưa mãn, không tiện ra ngoài. Chi bằng để Thụy Linh thay Đế quân đi, một là để chia sẻ nỗi lo cho phụ hoàng, hai là cũng để con gái thể nghiệm một phen thiên hạ, khỏi uổng công làm Bích Thành Nguyên Quân này."
Công chúa Vĩnh Lạc vừa xuất hiện, Gia Tĩnh đế liền cười rạng rỡ.
Thánh tuyền dời chỗ tuy là chuyện vui lớn, nhưng nó đã ra khỏi cửa ải Cư Dung, nằm thuộc vùng giáp ranh giữa người Hán và người Hồ, thêm vào đó, thủ lĩnh người Hồ là Ngõa Lạt những năm gần đây thường xuyên xâm phạm biên giới, Thiên Thụ thôn thực sự là nơi hiểm yếu.
Gia Tĩnh tuy hướng đạo, nhưng bài học về biến sự Thổ Mộc bảo của An
h Tông vẫn còn đó, nói đến chuyện ngự giá thân chinh, cũng không khỏi do dự. Lúc này thấy Vĩnh Lạc tự mình xin đi, tự nhiên vui vẻ đồng ý, nói: "Nếu Linh nhi đã nói vậy, ta còn có gì không đồng ý? Chỉ là việc quốc gia đại sự, ngươi phải mặc quân phục, không được để lộ thân phận. Để phòng bất trắc, ta phong ngươi làm Hiển Thánh Đại Tướng quân, cầm thượng phương bảo kiếm, như trẫm thân chinh."
----
Chú thích:
* Tam quỳ cửu khấu (三跪九叩) là một nghi lễ lớn thể hiện sự tôn kính cao nhất trong văn hóa Trung Hoa truyền thống. Nó bao gồm 3 lần quỳ và 9 lần dập đầu.
Cụ thể:
Tam quỳ (三跪): Quỳ 3 lần, mỗi lần quỳ đều phải dập đầu 3 cái.
Cửu khấu (九叩): Tổng cộng dập đầu 9 cái (3 lần quỳ x 3 cái dập đầu/lần = 9 cái).
*Trung hiếu phi huyền vạn thọ" (忠孝飛玄萬壽) là một cụm từ Hán Việt mang đậm tính chất ca ngợi, chúc tụng, thường dùng để tán dương hoàng đế hoặc những người có địa vị cao quý.
Để hiểu rõ ý nghĩa, ta cần phân tích từng thành tố:
-Trung (忠): Trung thành, tận trung với đất nước, với vua.
-Hiếu (孝): Hiếu thảo với cha mẹ, tổ tiên.
-Phi huyền (飛玄): Bay lên trời cao, ý chỉ sự nghiệp lớn lao, phi thường, vượt bậc. Cũng có thể hiểu là đạt đến cảnh giới cao siêu, thoát tục.
-Vạn thọ (萬壽): Sống lâu muôn tuổi, trường sinh bất lão.
Ghép nối ý nghĩa của các từ lại, ta có thể hiểu "trung hiếu phi huyền vạn thọ" mang ý nghĩa: Vừa có lòng trung thành, hiếu thảo, vừa có sự nghiệp phi thường, đạt đến cảnh giới cao siêu và sống lâu muôn tuổi.
*Long sàng" (龍床) nghĩa đen là "giường rồng", là một từ ngữ Hán Việt dùng để chỉ chiếc giường của hoàng đế.
Nó không chỉ đơn thuần là nơi nghỉ ngơi mà còn là biểu tượng cho quyền lực tối cao, sự tôn quý của bậc đế vương.
*Bách nhật thanh tu (百日清修) có nghĩa là tu luyện trong vòng một trăm ngày. Đây là một khoảng thời gian phổ biến trong các pháp môn tu hành của Đạo giáo, Phật giáo và một số tôn giáo khác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận