Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Phu Quân Tạo Phản Cũng Sống Lại (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 46: Cơ hội vơ vét của cải

Phu Quân Tạo Phản Cũng Sống Lại (Dịch) (Đã Full)

  • 891 lượt xem
  • 2079 chữ
  • 2022-10-27 06:42:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cho dù có ngốc hay không biết gì thì cũng biết rõ là nàng tự hiểu nhầm. Nhưng cũng không trách được sự hiểu nhầm của nàng, ai kêu mỗi lần gần đến điểm đó thì chàng đều dừng lại, lúc trước còn tôn trọng nhau như khách, không hề có chút vượt rào nào, còn có nhiều chi tiết khác nữa đã đẩy nàng vào hố!

 

“Nguyệt Thanh, chuyện đó của điện hạ ta chỉ nói với một mình ngươi, và ta cũng đã nói với ngươi rồi, phải giấu trong bụng, tuyệt đối không thể để điện hạ biết!”

 

Việc này liên quan đến vấn đề thể diện của nam nhân, nàng cảm thấy nếu để điện hạ biết được nàng từng có suy nghĩ này thì chàng chắc chắn sẽ không tha cho nàng đâu.

 

Nguyệt Thanh vội gật đầu như giã tỏi, đáp: “Nô tỳ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Nguyệt Thanh dừng một chút, lại vội hỏi: “Đúng rồi, Vương phi, điện hạ không người chuyện chén thuốc sao?”

 

Vừa nghe đến chén thuốc, Ôn Nhuyễn hơi hơi nhăn mày, nghĩ lại một chút, lúc trước Kiêu Vương đều không thật sự làm chuyện phu thê, sao hôm qua lại không nhịn được?

 

Chẳng lẽ là do chén thuốc kia……

 

“Nô tỳ nghe chưởng quầy tiệm thuốc nói, công hiệu của chén thuốc hổ lang này cực kỳ mạnh, lúc dùng phải cẩn thận.”

 

Ôn Nhuyễn còn đang chìm trong nghi ngờ:……

 

Nàng im lặng ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thanh, lời này…… Sao bây giờ Nguyệt Thanh mới nói!

 

Nhớ tới hôm qua nàng nói cụm từ đổi thuốc, giờ chỉ thấy đau đầu.

 

Tiêu rồi tiêu rồi, hình tượng dịu dàng khiến người ta yêu thương, bên ngoài xinh đẹp bên trong thông mình, hiền lương thục đức, hiện tại, sau những chuyện đã xảy ra thì hẳn là trong lòng điện hạ nó đã không còn sót lại một chút gì. Chỉ sợ điện hạ sẽ cho rằng nàng là một người không kiềm chế được bản thân, một phu nhân ‘đói khát’!

 

Ôn Nhuyễn vẻ mặt đưa đám, Nguyệt Thanh lại nói: “Mới vừa rồi không biết vì sao, điện hạ lại sai quản gia thưởng bạc cho nô tỳ.”

 

“Tại sao?”

 

Nguyệt Thanh lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết, nhưng trong lòng nô tỳ cảm thấy hoảng thật sự.”

 

“Cho ngươi vậy ngươi cứ nhận đi, dù sao tuyệt đối không được nhắc đến chuyện hôm qua ta đã nói với ngươi!” Nàng cũng hoảng thật sự!

 

“Nô tỳ hiểu rõ.”

 

Ôn Nhuyễn tắm gội ra xong, liền có người tới truyền, nói điện hạ đang đợi Vương phi cùng nhau dùng bữa.

 

Mặc chỉnh tề, lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Ôn Nhuyễn hít một hơi thật sâu, như chuẩn bị cho mình một chút can đảm, sau đó mới bước ra cửa phòng.

 

Không được hoảng không được hoảng, mọi chuyện cần phải bình tĩnh!

 

Thân thể còn đau nên nàng đi rất chậm, đi mất non nửa buổi mới đến phòng dùng bữa.

 

Lúc đi đến phòng, Kiêu Vương mặc một thân áo gấm tay áo rộng, mặt hơi tái nhợt ngồi ở vị trí phía trên.

 

Nhìn thấy Ôn Nhuyễn, chàng lộ ra nụ cười dịu dàng, đứng lên đỡ cổ tay nàng. Mang theo xin lỗi, thấp giọng nói bên tai nàng: “Đêm qua vất vả cho nàng rồi.”

 

Chàng còn chưa nói dứt, mới nói đến đó, Ôn Nhuyễn lập tức đỏ hết cả mặt, trong lúc đỏ mặt nàng vẫn đang suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để lý giải cho việc đổi thuốc ngày hôm qua.

 

Nhưng hình như nàng thật sự không tìm ra được lý do này để lý giải cho việc này cả. Thôi bỏ đi, dù sao bây giờ hình tượng của nàng cũng không còn, nàng sẽ rụt cổ coi bản thân là chim cút, bây giờ cho dù chàng có hỏi thì đánh chết nàng cũng không nói ra sự thật!

 

Có lẽ là do hôm qua thể xác và tinh thần thoải mái nên hôm nay Kiêu Vương rất là săn sóc.

 

Chàng đỡ nàng ngồi xuống một bên, vẫy lui hạ nhân, tự tay múc một chén canh gà đặt đến trước mặt Ôn Nhuyễn: “Phòng bếp đặc biệt hầm canh đặc này từ sáng đến trưa, nàng nếm thử xem.”

 

Kiêu Vương săn sóc, cũng chưa từng nhắc chuyện chén thuốc kia, Ôn Nhuyễn thở ra một hơi, cũng không khẩn trương như vừa rồi, miệng nhỏ cũng bắt đầu húp canh bồi bổ thân mình.

 

Lúc đang uống, nàng bỗng nhớ tới trong mắt người khác Kiêu Vương đang mang theo vết thương, thế chẳng phải động tĩnh tối hôm qua tất cả mọi người trong viện đều đã biết?!

 

Sắc mặt Ôn Nhuyễn hơi đổi, nàng buông thìa, kéo kéo ống tay áo Kiêu Vương.

 

Phương Trường Đình nhìn về phía nàng, giữa mày mang theo một chút ý cười như tắm mình trong gió xuân, hỏi: “Chuyện gì?”

 

Ôn Nhuyễn thấy ý cười trên mặt chàng, không biết sao lại cảm thấy khác so với lúc trước, lúc trước chàng đối xử với nàng nhã nhặn, có lễ, còn hiện tại…… Chàng cười đến mức khiến người ta cực kỳ ngượng.

 

Nàng hơi đỏ mặt ghé đến bên tai Kiêu Vương, nhỏ giọng nói: “Âm, âm thanh tối hôm qua có thể khiến cho hạ nhân trong viện nghi ngờ điện hạ không bị thương hay không.”

 

Hơi thở ấm áp thổi đến bên tai, Kiêu Vương lập tức có chút tâm viên ý mã, nhưng sau đó nghe lời nàng nói thì lại cảm thấy buồn cười, nàng không phải là kẻ trộm gọi người đến bắt kẻ trộm* hay sao, đêm qua nàng vạch kế tốt như vậy, còn lo đến chuyện này nữa hay sao?

(*kẻ trộm gọi người đến bắt kẻ trộm: để tẩu thoát, kẻ xấu cố tình tạo cảnh hỗn loạn, chuyển mục tiêu và gọi người khác là kẻ xấu.)

 

Tuy đã nhìn thấu âm mưu của nàng vào tối hôm qua, nhưng Phương Trường Đình vẫn quyết định giả vờ như không biết gì cả.

 

Sau đó chàng cũng ghé đến bên tai nàng, như lơ đãng thổi một tia gió qua tai nàng, thấy thân thể nàng cứng đờ, chàng mới vừa lòng hạ giọng nói bên tai nàng: “Đêm qua lúc nha hoàn của nàng nghe thấy âm thanh thì liền vô cùng thức thời cho hạ nhân lui hết.”

 

Nghe vậy, Ôn Nhuyễn bỗng ngẩn ra, theo bản năng ngước mắt nhìn Nguyệt Thanh.

 

Nguyệt Thanh……

 

Ánh mắt này của Vương phi có chút dọa người, là nàng làm sai cái gì sao?

 

Ôn Nhuyễn không tiếp tục đấu tranh nữa, người không kiềm chết được bản thân, một phu nhân ‘đói khát’ đã rõ rành rành ra đó, nàng chỉ có thể ngóng trông Kiêu Vương đừng vạch trần việc này, cả hai lại tiếp tục làm một đôi phu thê ân ái vậy.

 

Đầu tiên là thuốc hổ lang, sau đó đến chuyện phân phó người, từng chút từng chút này, nếu nàng nói là hiểu lầm, đừng nói là Kiêu Vương, cho dù là bản thân nàng thì nàng cũng cảm thấy không thể tin được!

 

Ôn Nhuyễn có chút nhụt chí, nhưng trong mắt Kiêu Vương thì lại thấy nàng có tà tâm cùng gan trộm nhưng lại không có can đảm gánh vác. Nhưng rốt cuộc chuyện tối hôm qua chàng cũng cực kỳ phối hợp nên cũng không nói được nàng.

 

Chờ thêm một khoảng thời gian rồi tìm cơ hội nói với nàng vậy. Chủ ý quá nhiều, đi lệch hướng vào tà môn ngoại đạo này, nàng làm vậy với chàng cũng còn được, nhưng dạy người khác, có hơi vô ý là sẽ bị lật thuyền, hại người hại mình.

 

Hành động thân mật của phu thê hai người trong mắt người khác chính là một đôi tiểu phu thê ngọt ngào như đường mật.

 

Sau khi dùng cơm trưa xong, nàng theo Kiêu Vương trở phòng, cùng chàng ngồi xuống tháp Mỹ Nhân, sau đó cho lui hạ nhân.

 

Ôn Nhuyễn hỏi: “Ngày mai thiếp thân có cần đến thỉnh an hoàng tổ mẫu không?”

 

Việc hôm nay không dậy nổi, hoàn toàn là do xảy ra chuyện viên phòng không dự đoán trước được kia.

 

Chàng nói: “Cái đó thì không cần, sáng sớm hôm nay, người trong cung đến, nói Hoàng tổ mẫu bảo bổn vương dưỡng bệnh cho thật tốt, vài ngày sau hẵng dẫn nàng tiến cung.”

 

Nghe vậy, Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, không nói đến chuyện lần này của Hứa ma ma, mà nói chuyện lúc trước khi còn ở Tắc Châu, Thái Hậu cho nàng ba vạn lượng, còn có rất nhiều trang sức, nàng cũng nên hiểu chuyện mà tiến cung vào ngày thứ hai sau khi trở về để tạ ơn.

 

Đối với chuyện bạc và trang sức, Ôn Nhuyễn đều báo cho Kiêu Vương, thật ra chàng cũng không nói gì cả, chỉ nói ba vạn lượng đó khi trở về Kim Đô, chàng sẽ lấy từ phòng thu chi đưa cho nàng, lúc ấy, sau khi Ôn Nhuyễn nghe xong, nàng cảm động nũng nịu với Kiêu Vương không ít.

 

“Hoàng tổ mẫu còn phái người tới hầu hạ nàng.”

 

Ôn Nhuyễn mở to mắt, kinh ngạc nói: “Còn có người nữa?”

 

Một Hứa ma ma là đủ rồi, còn muốn thêm người nữa?

 

“Người tới là Thôi ma ma đã tiến cung vào ngày hôm qua .”

 

Nghe thấy là Thôi ma ma, Ôn Nhuyễn liền vui mừng, nhưng sau đó lại có chút khó hiểu: “Sao Hoàng tổ mẫu lại chịu thả người?”

 

Thôi ma ma có kỹ thuật dưỡng nhan, còn tinh thông dược lý, trong cung tuy nhiều người tài ba, nhưng người có thể khiến người ta hài lòng thì rất ít. Nhưng cũng đâu có lý do gì phải để ý đến nàng đâu, sao Thái Hậu lại chịu thả người đưa đến cho nàng dùng?

 

“Hoàng tổ mẫu thương nàng nên đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng.” Tất nhiên Phương Trường Đình sẽ không nói cho Ôn Nhuyễn biết chuyện vừa rồi chàng đã gặp Thôi ma ma, Thôi ma ma đến nói lại lời của Thái Hậu, nói những người của Bá Tước phủ đi hồi môn theo Ôn Nhuyễn đều là những kẻ ăn cây táo, rào cây sung, Thái Hậu để bà hầu hạ Vương phi, nhân tiện chèn ép những người này.

 

Lúc đầu Ôn Nhuyễn trở thành người được chọn cho vị trí Kiêu Vương phi, Thái Hậu yêu thương đứa cháu trai Kiêu Vương này, cho nên liền phái người tìm hiểu về Ôn Nhuyễn cùng tình trạng của Bá Tước phủ.

 

Thám tử trong cung đương nhiên giỏi giang, việc dơ bẩn nào cũng đều có thể điều tra ra, càng đừng nói đến một chút tâm tư của đại phu nhân Bá Tước phủ.

 

“Đúng rồi, trừ cái này ra, Thôi ma ma sẽ giúp nàng quản lý việc bếp núc, xử lý chi tiêu trong vương phủ, sau này tiền tài chi tiêu trong vương phủ, tất cả đều giao cho nàng quản lý.”

 

Ôn Nhuyễn ngơ ngẩn nhìn Kiêu Vương. Hình như nàng xuất hiện ảo giác, chứ nếu không thì sao lại nghe thấy điện hạ nói sau này tiền tài trong phủ đều giao cho nàng xử lý?

 

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Phương Trường Đình biết nàng là choáng váng, biết nàng yêu tiền nên liền tiếp tục nói: “Còn nữa, gần nhất chắc chắn sẽ có rất nhiều người tặng lễ vật, nói là hỏi thăm bệnh tình bổn vương, nàng đừng từ chối, cứ nhận là được, bởi vì trừ sinh nhật và Tết thì cũng khó tìm được một lý do để nhận lễ vật như vậy.”

 

……

 

Sao nghe giống mượn cơ hội vơ vét của cải quá vậy? Điện hạ thoạt nhìn là một người rất chính trực, thì ra cũng sẽ có những lúc tính toán đến chuyện không hại mà có lợi này.

 

“Thế nào? Nàng cảm thấy lễ vật này không nên nhận, hay là nàng không muốn quản? Nếu nàng không muốn……”

 

“Không không không, thiếp thân muốn!” Ôn Nhuyễn trả lời không chút ngại ngùng.

 

Phương Trường Đình cố ý trêu ghẹo nói: “Bổn vương còn tưởng là nàng không muốn đấy.”

 

Ôn Nhuyễn xem như hiểu rõ, điện hạ căn bản không để ý đến chuyện tối hôm qua, không chỉ thưởng bạc cho Nguyệt Thanh, còn giao quyền to là quản lý tiền tiền tài của Kiêu Vương phủ, xem ra chàng vẫn còn rất vui vẻ vì chuyện tối hôm qua.

 

Nếu vẫn vui vậy thì cứ để chàng tiếp tục hiểu lầm là nàng hạ thuốc đi, còn tốt hơn việc để chàng biết rằng nàng từng nghĩ chàng có bệnh khó nói.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top