Ánh nắng xuyên qua bình phong cửa sổ tạo nên những vệt loang lổ.
Gian tiểu khách sảnh này của nhà họ Ninh không vì nhỏ mà bài trí sơ sài, vẫn ứng lẽ thường mà bài trí kim ngọc, trong quý báu, diễm lệ lại chứa cao nhã thoát tục của gia đình thi thư.
Hôm nay trời rất đẹp, trong phòng lò sưởi chạm rỗng cũng đang được đốt nóng hừng hực, hai nha đầu mặc quần áo mùa đông trên chóp mũi lấm tấm một tầng mỏng mồ hôi, nhưng loại ấm áp như xuân này lại không như xưa kia khiến cho con người ta thoải mái mà ngược lại có một loại ủy khuất cùng bất an kỳ quái.
Có người vén rèm lên, gió lạnh ngày mùa đông trong sân cũng theo đó mà len lỏi vào. Không biết là gió lạnh thổi tới hay người vừa bước tới làm động lực mà hai nha đầu kia tinh thần phấn chấn hơn vội bước nhanh về phía trước.
Người đến cũng là một cái nha đầu, cầm một ấm nước khéo léo bằng đồng, nha đầu trong phòng tiếp lấy, lại lấy chiếc tách trà tơ men trên kỷ án qua.
Một loạt động tác này tuy rằng như cũ không có phát ra tiếng động, nhưng lại đánh vỡ không khí ngưng trọng trong phòng.
“Quân tiểu thư, mời dùng trà.” Nha đầu nhỏ giọng nói, bưng trà bước tới, đồng thời ngước mắt nhìn người ngồi trên ghế dựa trước mặt.
Đây là một cái nữ hài tử mười bốn mưới lăm tuổi, diện mạo như tranh vẽ, không thoa phấn, cũng không đeo trang sức vòng vàng trâm bạc làm điểm xuyến, mặc trên người là một bộ y phục màu xanh vải mịn do giặt dũ nhiều lần mà trở nên bạc thếch.
Nhưng nàng ngồi đây, tại gian khách sảnh đẹp đẽ quý giá này, lại không hề lộ ra một chút nghèo nàn, bủn xỉn, ngược lại còn khiến người ta cảm giác như đây là một đóa tố lan diễm lệ cao quý trong ngàn vạn bụi hoa.
Chẳng qua làm nha đầu này hướng tầm mắt đến trên bàn liền giống như bị mũi ong chọc vào mắt, tầm mắt rũ xuống, vẻ mặt cũng biến đổi phức tạp.
Trên chiếc bàn gỗ lim khảm nạm phỉ thúy đặt một dải lụa trắng, tại nền đỏ xen lẫn xanh biếc kia phá lệ vô cùng chói mắt.
Lúc này bên cửa sổ dưới mái hiên có một phu nhân trung niên cũng đang nhìn vào dải lụa trắng kia.
Ninh thị, Bắc Lưu, Dương Thành. Gia tộc không chỉ cho ra mười mấy vị hàn lâm, còn nắm chắc Trạch Châu,giữ một nửa mỏ than. Cho nên gian khách phòng nho nhỏ này dùng không phải là loại giấy thường thấy dán trên cửa sổ mà là gắn thủy tinh được vận từ Nam Dương đến.
Cả Dương Thành thậm chí là cả Trạch Châu chỉ có hai nhà dùng đến được loại thủy tinh này.
Xuyên qua thủy tinh có chút mờ nhưng phụ nhân kia vẫn như cũ có thể nhìn đến dải lụa trắng cùng hình dạng của nữ hài tử kia.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn đến nữ hài tử này. Trên thực tế, liền tại hai ngày trước nữ hài tử kia cũng đã từng đến một lần, chẳng qua khi đó nàng cũng không có lấy ra dải lụa trắng.
Nữ hài tử vươn tay bưng lên tách trà uống một ngụm, lông mày tựa hồ nhíu lại liền buông ra.
Cũng có thể chỉ là phỏng đoán của phụ nhân kia.
Xuyên qua ngũ sắc thủy tinh, ngũ quan đều trở nên mơ hồ, càng không thể xem đến nhưng biểu cảm nho nhỏ kia. Phụ nhân chỉ nhìn thấy nử hài tử để tách trà xuống, nàng sở dĩ cho rằng như vậy là vì trong phòng lúc này dâng trà lên chỉ là trà long tĩnh pha nước trong.
Tuy rằng nữ hài tử ăn mặc nghèo kiết hủ lậu, nhưng là nàng tới từ một nhà khác mà cả Trạch Châu này cũng chỉ còn nơi ấy mới có khả năng dùng đến cửa sổ thủy tinh, tiền trang Phương thị.
Nàng họ Quân, mẫu thân nàng họ Phương, là Phương gia đại tiểu thư, tuy rằng gả cho một hộ gia đình nghèo khó, nhưng câu chuyện phô trương mười mấy năm trước xuất giá qua Trạch Châu đến nay vẫn còn được rất nhiều người đàm luận.
Một tiểu thư như vậy, làm sao có thể uống loại trà thô như Long Tĩnh pha nước trong thế này, chí ít lần trước nàng đến, nhóm nha đầu còn bưng lên vẫn là minh tiền Long Tĩnh đâu.
Phu nhân nhìn trong phòng, nữ tử ngồi thẳng, đặt tách trà xuống, dung nhan xuất chúng, cũng không có một chút thiếu kiên nhẫn, nha đầu đứng bên cạnh nàng dùng tay kéo ống tay áo nàng.
“Cho nha đầu của ta một chén trà.”
Phụ nhân nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh mềm mại.
Nha đầu lập tức bưng đến một chén trà đưa cho tiểu nha đầu kia, tiểu nha đầu vui vẻ đón lấy uống hết một hơi.
“Lấy thêm một chén nữa” Tiểu nha đầu nói thêm.
Không như lần trước đến bái phỏng mang theo sợ hãi, ngược lại mang theo một loại khí thế hùng hồn ngay thẳng, còn có cả một phần hả hê.
Ước chừng cảm thấy có khả năng kinh sợ đến những nha đầu kia đi.
Trong mắt phụ nhân lóe ra một tia chế giễu.
“Tống ma ma”
Cổng sân có tiểu nha đầu vẫy tay với nàng, lặng lẽ gọi.
Phụ nhân liền quay người đi,bước qua cánh cửa hành lang, xuyên qua đường hẻm bước vào một cái sân khác, dưới mái hiên chính phòng đứng một đám nha hoàn, xanh xanh đỏ đỏ nhỏ giọng nói cười, từ tầng rèm cửa dày nặng dệt thêu kim tuyến truyền đến tiếng cười cười nói nói.
Thấy phụ nhân đến đây, nhóm nha đầu xúm lại chào hỏi.
Các nàng hướng vào phía trong nói, có hai nha đầu vén rèm, phụ nhân bước vào, hơi ấm phả vào mặt, trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng rất nhiều người, chẳng qua sở hửu tầm mắt đều xoay quanh phụ nhân trung niên ngồi chính giữa.
Phu nhân hơn bốn mươi tuổi, dung mạo rất đẹp, mi dài mày cong, trên gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt đang lắng nghe hai phụ nhân khác ngồi trước mặt nói chuyện.
Trước mặt nàng là hai phụ nhân khác, tuổi trẻ hơn một chút, ăn mặc trang điểm xinh đẹp lộng lẫy.
Trong gian phòng nhỏ phía Đông bên hông có ba nữ hài tử ngồi quay tròn quanh một chiếc bàn, tất cả đều mặc y phục màu hồng nhạt áo, màu vàng váy, dung mạo tú lệ, bất đồng không như gian ngoài nói cười ồn ào, lúc này chính là đang an tĩnh đề bút viết chữ.
Tống ma ma cũng không có lập tức bước đến phía trước nói chuyện mà là thuận tay đón lấy tách trà một nha đầu đang đứng một bên đưa tới, đứng tại bên cạnh phụ nhân nghe các nàng nói chuyện.
“Đại tẩu, sân khấu kịch đông nguyệt kia liền bố trí tại trước miếu thổ địa đi.”
“Mời gánh hát đành để tam đệ muội phí tâm, ta liền mặc kệ chuyện này.”
“Tháng này dân lưu lạc không ít, phương Bắc binh biến gặp tai càng lúc càng nghiêm trọng, ta xem việc phát cháo cũng nên chuẩn bị một chút.”
Chị em dâu nói chuyện, trung niên phụ nhân đều mỉm cười gật đầu.
Một lúc sau liền cất tiếng: “Được rồi. Xắp xếp như vậy cũng đã rất tốt, thật khổ cực cho các em.”
Đại phu nhân nhà họ Ninh đối với người khác vô cùng hiền lành kiên nhẫn, đối với cha mẹ chồng hiếu thảo, đối với chị em dâu tương kính, trong ngoài mỗi người đều khen ngợi.
Nói xong câu đó, đại phu nhân mới quay đầu nhìn Tống ma ma.
“Nhìn thấy người rồi sao.” Nàng hỏi.
Một câu nói không đầu không đuôi này làm cho tiếng những người đang nói chuyện trong phòng đều ngừng lại.
Tống ma ma đáp vâng.
“Đại tẩu, sao tiểu thư nhà họ Quân kia lại tới nữa rồi? Không phải đã đi rồi sao?”
Người phụ nhân ngồi bên cạnh cũng chính là tam phu nhân lúc này vội hỏi.
Ninh đại phu nhân cười, đặt chén trà trên tay xuống. Trả lời:
“Không đi. Đi trên đường tìm khách sạn, nháo loạn một hồi đòi tự sát. Bây giờ lại tìm đến cửa.”
Tự sát!?
Ninh tam phu nhân cùng Ninh tứ phu nhân nhìn nhau.
“Cái này, như vậy thật quá đáng, chẳng lẽ nhà họ Phương mặc kệ!?”
“Cũng không chừng chính ad do nhà họ Phương cố ý.”
Hai vị phụ nhân nhíu mày căm giận nói.
Ninh đại phu nhân lắc đầu, nói:
“Cố ý thì không, nói không chừng cũng là do có điều gì đó khó xử.”
Hai vị em dâu cười, cảm thán nói:
“Đại tẩu luôn đem thiện ý nhận xét người khác.”
Đông tứ gian, những người này luôn dựng lỗ tai nghe cuộc trò chuyện bên ngoài lúc này một nữ hài trong đó đột nhiên quay đầu. Nàng lớn tiếng nói:
“Mẫu thân, chuyện mà Quân Trăn Trăn làm này, căn bản không hiếm lạ gì. Nàng ở nhà họ Phương cũng là hoành hành ngang ngược. Phương gia đại thái thái chẳng qua nói nàng một câu nàng liền nháo muốn tự sát. Còn muốn đi quan phủ tố cáo mợ nàng ngược đãi.”
Lời này làm cho những người trong phòng đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ninh đại phu nhân nhíu mày nói: “Yến Yến.” . Nói đến cùng, sau lưng bàn luận thị phi về người khác dù thế nào đi nữa cũng là một loại phẩm hạnh không tốt đẹp mà một tiểu thư khuê các nên có.
Đây lại vẫn còn là Ninh Yến Yến, là trưởng nữ của Ninh đại phu nhân, tại nhà họ Ninh bối phận xếp thứ mười bảy.
“Đại bá mẫu, đại bá mẫu. Là sự thật, nàng cầm giữ thân phận quan gia đại tiểu thư, đặc biệt xem thường người nhà bà ngoại mình. Ghét bỏ bọn họ là thương hộ.”
“Ta cũng biết. Ta gặp qua nàng trên yến tiệc, cùng người khác một phe chế giễu biểu tỷ mình. Biểu tỷ của nàng còn khóc chạy ra khỏi hội trường đấy.”
Hai nữ hài khác cũng vội vàng nói theo.
Ba nữ hài cùng nói véo von, lúc này thanh âm ôn hòa của đại phu nhân liền không thể áp chế được, nhất thời liền biến thành ồn ào nhốn nháo.
Vị tiểu thư họ Quân này vừa mới đến Dương Thành nửa năm liền nổi danh, danh tiếng truyền khắp mọi người đều biết. Mà kiểu danh tiếng này, liền không phải tiếng đồn lành gì.
“Nhà họ Phương là cái thương hộ, thô bỉ cũng đành.” Ninh tam phu nhân nhíu mày nói, “Vị Quân tiểu thư này dầu gì cũng xuất thângia giáo trí thức, phụ thân là quan phụ mẫu một phương. Làm sao lại có thể nuôi dạy ra một nữ nhi như vậy?”
Nuôi dạy ra một nữ nhi như vậy cũng chẳng sao, dầu gì, nữ nhi nhà người khác cũng không liên quan đến nhà họ Ninh bọn họ. Nhưng nữ nhi nhà họ Quân này, vừa tới liền kêu gào cùng nhà họ Ninh bọn có hôn ước.
Ninh tứ phu nhân không nhịn được hỏi, “Hôn ước là thật!?” .
“Nàng thật sự cùng Chiêu Nhi nhà chúng ta có hôn ước sao!? Vẫn là do lão thái gia định ra!? Chuyện lớn như vậy, sao lão thái gia trước kia chưa từng đề cập đến!?”
Ninh đại phu nhân thở dài, vẻ mặt bất lực.
“Ta hỏi mẫu thân, mẫu thân nói lão thái gia cùng Quân lão thái gia là có duyên gặp mặt một lần.” Lại nói, “Mười lăm năm trước, lão thái gia từ quan du lịch tứ phương. Lúc đi qua Nhữ Nam thì phát bệnh. Được Quân lão đại phu vừa đi khám bệnh tại nhà người ta trở về chẩn bệnh, cùng bốc thuốc kê đơn xoa dịu bệnh tình. Lão thái gia vô cùng cảm kích, nghe nói con trai Quân lão đại phu vừa mới thành thân, liền thuận miệng nói cùng hắn thành thông gia. Khi đó Chiêu Nhi mới ba tuổi.”
Vô cùng cảm kích, thuận miệng nói ra.
Tám chữ này, hàm ý trong đó, hai vị phu nhân lập tức ngầm hiểu ra.
“Quân lão thái gia vốn là đại phu, xem bệnh cho người không phải là chuyện đương nhiên sao.” Ninh tam phu nhân nói, “Lão thái gia cảm động, miệng không lựa lời, Quân đại phu chẳng lẽ không biết bổn phận thầy thuốc.”
Xem ra cũng là một kẻ mang lòng bám long dựa phượng. Nếu không cũng không biết nhìn lại thân phận bản thân, còn thật sự đồng ý mối hôn sự này.
“Nói không chừng lão thái gia lúc đó còn chịu uy hiếp đâu.” Ninh tứ phu nhân lắc đầu nói.
Ninh đại phu nhân nói, “Phụ thân chưa từng nhắc đến. Tới cùng xảy ra chuyện gì chính ta cũng không biết rõ.” Tại câu này giọng điệu còn tăng cao, “Lã phu nhân một mực chắc chắn không có chuyện này. Ta cũng không còn cách nào. Trước kia lúc nhà họ Phương tới hỏi thăm, ta uyển chuyển giải thích, nhưng xem ra Quân tiểu thư căn bản là không nghe. Lão phu nhân thân thể không tốt, ta cũng không dám cho nàng nháo đến nơi ấy. Quân gia tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại mất đi thân nhân, ta cũng không dám đối với nàng quá mức cứng rắn.”
“Mẫu thân.”
“Mẫu thân.” Ninh Vân Yến từ ban nãy liền không tiếp tục viết chữ mà đứng ở một bên lắng nghe lúc này lập tức mở miệng nói, “Nàng đáng thương, thập ca ca chẳng lẽ lại không đáng thương, chẳng lẽ thập ca ca nên chịu xui xẻo? Cha mẹ nàng cũng không phải là do chúng ta hại chết , hà cớ gì liền lấy chuyện chung thân đại sự của thập ca ca tới bồi thường nàng?”
“Đối vậy, thập ca ca chính là người mà ngay cả hoàng đế cũng khen tài hoa ngút trời, sao có thể bị một nữ nhân thô bỉ vô tri như Quân Trăn Trăn làm cho liên lụy.” Hai nữ hài còn lại cũng lập tức phối hợp đáp lời tỏ vẻ đồng tình.
Trong phòng lại một lần nữa trở nên ôn ào nhốn nháo.
Ninh đại phu nhân dường như bị tiếng ồn làm nhức đầu không thôi, đưa tay nâng trán tỏ vẻ bất đắc dĩ. Lại nói.
“Chính là không thể trơ mắt nhìn vị tiểu thư nhà họ Quân này tự tử trước mắt chúng ta như vậy đi.”
“Nàng hiện tại đang cầm lụa trắng để trên bàn, tuyên bố uy hiếp.” Tống ma ma chen miệng nói, “Trước kia thắt cổ một lần trong khách sạn, bây giờ muốn thắt cổ trước cổng nhà chúng ta.”
Ninh tam phu nhân nhướn mày nói, “Nàng dám.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận