- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Quân Hôn Dụ Tình: Lục Thiếu, Cưng Chiều Vợ Tới Nghiện (Dịch)
- Chương 102: Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc (1)
“Thật ra, vẫn còn một cách khác rất đơn giản…” Không vội trả lời, cô lên tiếng, “Gửi đoạn ghi hình đến cục cảnh sát. Như vậy, anh và Ngụy Cương đều chạy không thoát, còn đối với tôi, hốt trọn một mẻ.”
“Xùy… cô nghĩ quá ngây thơ rồi đấy.” Ân Hoán tỏ vẻ chế giễu.
“Tôi biết, Ngụy Cương vừa bái một đại ca mới, người này có một chút quan hệ với cục cảnh sát, anh cảm thấy tôi không nắm chắc chứ gì?”
A Phi kinh ngạc đến mức nhảy cẫng lên, “Chị Đàm, sao chị biết?”
Đàm Hi nhướng mày, giả vờ cao thâm.
Thật ra, cô cũng không biết rõ, chỉ đoán thế thôi.
Đầu tiên, vào đêm hỗn chiến, lúc hai bên giằng co với nhau, phía bên Ân Hoán từng nói với Ngụy Cương rằng…
“Đừng nghĩ rằng mày có chỗ dựa thì có thể hoành hành ngang ngược, phản đồ chính là phản đồ, sớm muộn cũng chết! Lăn lộn ngoài giang hồ, thế nào cũng bị chém chết mà thôi!”
Vì thế, không khó để đoán được, Ngụy Cương vừa tìm được chỗ dựa mới, vứt bỏ anh em cũ của mình.
Hơn nữa, trong giới xã hội đen, phản bội đồng nghĩa với việc giết không tha, không hề có bất kỳ con đường nào để tha thứ, càng không có khả năng được đặc xá.
Vậy mà đêm đó, tuy Ân Hoán dù đã chiếm được uy thế tuyệt đối nhưng vẫn thả Ngụy Cương đi, chuyện đó nói lên điều gì?
Không thể động vào Ngụy Cương!
Mà trong thế giới của bọn côn đồ, có hai loại người tuyệt đối không thể đụng vào, một là trùm buôn thuốc phiện, hai là cảnh sát.
Một loại thì không có nhân tính, một loại thì sở hữu quyền lực to lớn.
Có thể né được thì né thật xa.
Còn bộ dạng cáo mượn oai hùm, sợ tè ra quần kia của Ngụy Cương, tin rằng không có tên buôn lậu nào lại bỏ qua nguy cơ bị bại lộ mà đi trọng dụng hắn, vậy chỉ còn lại cảnh sát thôi.
Với trình độ và thực lực của Ngụy Cương, muốn lăn lộn móc nối làm quen với giới cảnh sát là điều không thể. Nhưng bái một đại ca mới thì chưa chắc đã không được…
Hiển nhiên, phản ứng của A Phi đã trực tiếp chứng minh cho sự suy đoán của Đàm Hi.
Thời buổi bây giờ, không có quan hệ sao có thể lăn lộn được chứ?
“Chị, chị tài giỏi quá!” A Phi tỏ vẻ sùng bái.
Đàm Hi nhìn hắn ta, kết luận rằng, rất khờ, rất đơn thuần, cũng rất ngu.
“Nếu cô đã biết mối quan hệ này thì không nên tự chui đầu vào rọ.” Ân Hoán đột nhiên lên tiếng.
“Anh đang cảnh cáo tôi ư?” Đàm Hi cau mày.
“Không, là khuyên nhủ. Dân không đấu với quan, cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi đấy!”
“Nếu tôi cứ làm như thế thì sao?”
“Tự đào hố chôn mình!”
Đàm Hi chìm vào trong suy nghĩ, A Phi nhìn cô, lại nhìn đại ca mình, vài lần muốn nói lại thôi, muốn khuyên, lại không biết nên nói gì.
“Ân Hoán, mặc kệ tôi có báo cảnh sát hay không, chỉ cần đoạn clip này vẫn còn ở trong tay tôi thì ý định của anh không thể thực hiện được.”
Ân Hoán trầm mặc, tầm mắt dán chặt vào di động, giấu đi sự sắc bén.
Đàm Hi cong môi, “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Thứ này, không chỉ có một bản.”
“Cho nên, mục đính của cô là gì?”
“Tôi không hề có mục đích gì cả, chỉ là tôi ghét ở trong tình huống tôi không biết gì, lại bị người ta xem như tấm bia. Trên thế giới này, không có ai không sợ chết, cũng không có ai sẽ cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, phản kháng chỉ là một loại thái độ, dĩ nhiên, nếu như cần thiết, nó cũng có thể trở thành một sự hành động, dẫn tới việc tạo thành một kết quả.”
“Cho nên, cô đến để dù dọa tôi?”
“Nói hù dọa thì nghiêm trọng quá, cảnh cáo dễ nghe hơn nhiều.”
“Cô muốn tôi làm thế nào?”
“Đó là chuyện của anh, tôi chỉ muốn anh đừng kéo người không liên quan vào chuyện của mình.”
Ân Hoán trầm mặc.
A Phi nhăn nhó mặt mày, ánh mắt đầy sự giằng co, “Chị, nếu như thế sẽ khiến cho chị dâu bị bại lộ… Nếu Ngụy Cương biết được, chắc chắn sẽ ra tay với chị ấy để đối phó với anh Hoán.”
“Cho nên để bảo vệ cô ấy, vì tôi đáng đời mới bị đẩy ra đúng không?” Ánh mắt của Đàm Hi rất lạnh.
Bị cô nhìn như vậy, cả người A Phi nổi đầy da gà.
“Tôi cũng không có ý đó…” Bất kỳ lời giải thích nào cũng đều không có sức thuyết phục.
“Khi anh quyết định làm như vậy, anh có nghĩ đến cảm nhận của người bị anh tính kế chưa? Mỗi người đều có thứ họ muốn bảo vệ, nhưng không có tư cách lấy việc đó ra làm lý do để tổn thương người khác.”
“Chị Đàm, không phải như vậy đâu, chị nghe em…”
“A Phi, để cô ta nói hết.”
Đàm Hi cười lạnh, “Người phụ nữ của anh là người, những người phụ nữ khác không phải là người sao? Bản thân mình không bảo vệ được thì muốn kéo người khác ra chắn, đáng tiếc, bà đây không thích điều này!”
Khuôn mặt hắn ta lạnh lùng, môi mỏng như dao, một lúc sau, mới nhả ra hai chữ.
“Xin lỗi!”
Đàm Hi kiềm cơn tức giận, uống hớp trà cho bình tĩnh lại.
“Nói đi, chuyện này anh tính thế nào?”
“Mục tiêu cuối cùng của Ngụy Cương là tôi.”
Ánh mắt A Phi co lại, chuẩn bị lên tiếng thì Ân Hoán trợn mắt nhìn.
“Anh muốn đi chết à?”
“Hắn ta không dám.” Ân Hoán bình tĩnh.
Nhưng không tránh khỏi một trận đòn hung hiểm, hoặc nghiêm trọng hơn có thể là mất tay mất chân.
Đàm Hi không có gì để nói, cô tin Ân Hoán đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Ánh mắt của người này nói cho cô biết, nơi đó cất giấu sự kiêu ngạo không thua kém bất kỳ ai.
Chỉ nhiều chứ không ít.
Đột nhiên, cô muốn biết, người được gọi là “chị dâu nhỏ” kia là ai, rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến cho người đàn ông trước mắt này một lòng chung thủy, thậm chí không tiếc sự an nguy của bản thân cũng muốn bảo vệ cô ấy bình yên, chu toàn.
“Được!” Đàm Hi đứng lên, “Hi vọng anh nói được làm được.”
Dứt lời, xách túi đi ra ngoài.
“Chị Đàm!” A Phi đuổi theo, chắn trước mặt cô, “Anh Hoán không thể đi, anh ấy sẽ bị tên khốn Ngụy Cương giết chết mất!”
“A Phi, không cần cản, để cô ta đi!” Ân Hoán gầm lên.
“Anh Hoán, hà cớ mà anh phải gom hết lỗi sai về mình chứ? Đây không phải là ý kiến của anh, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm! Người đáng chết phải là em…”
Đàm Hi dừng lại, “Ý gì? Nói cho rõ ràng!”
A Phi lùi về sau hai bước, khụy gối thẳng xuống, dập đầu ba cái, “Chị Đàm, xin lỗi, đều là lỗi của em, không liên quan đến anh Hoán.”
Hôm đó, sau khi chia tay, A Phi vốn định trở về phòng trọ.
Trên đường đi ngang qua một quán massage chân, ở cái nơi này, đa số đều theo kiểu treo đầu dê bán thịt chó, A Phi uống quá chén, thấy nóng trong người nên muốn tìm một cô để dập lửa.
Không ngạc nhiên khi hắn ta bước vào đó.
Một đêm điên cuồng, được hầu hạ sung sướng thoải mái, trong cơn mưa gió, cộng thêm lúc trước uống đến mức nửa tỉnh nửa say, hắn liền thả lỏng cảnh giác, bị người ta moi móc thông tin cũng không hề nhận ra được.
Thế là vào ngày hôm sau, lúc tính tiền, bị người ta đòi thêm năm mươi tệ phí dịch phụ.
Nhưng không ngờ được, người phụ nữ đó lại là một trong những ả tình nhân của Ngụy Cương, moi được thông tin từ chỗ hắn, sau đó nói lại cho Ngụy Cương nghe.
Kết quả, Đàm Hi bị liên lụy vào một cách vô cớ.
“Chị Đàm, đều là lỗi của em, vừa không giữ được đũng quần, vừa không giữ được cái miệng, chuyện này không hề liên quan đến anh Hoán! Anh ấy thay em gánh lấy đấy…”
Đàm Hi không nói gì, nhưng đầu óc lại xoay chuyện một cách nhanh chóng.
Cô cần thời gian suy nghĩ về độ chân thật và độ đáng tin của những lời A Phi nói.
“Chị Đàm, chị tin em đi. Anh Hoán rất yêu chị dâu, nhưng tuyệt đối sẽ không đùa giỡn với tính mạng của người khác! Nếu anh ấy bảo vệ một người, chắc chắn sẽ đứng chắn ở phía trên cùng!”
Vẫn im lặng như cũ.
Những lời A Phi nói, cô đã tin khoảng 80%. Sự thật thế nào đều đã rõ mồn một, chỉ là thái độ của ai đó…
Đàm Hi liếc mắt nhìn Ân Hoán.
Hắn ta ngồi xoay lưng, không nhìn được nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự quật cường và… bướng bỉnh.
Thật ra, không khó để hiểu cách suy nghĩ của Ân Hoán.
A Phi là người của hắn, đàn em phạm lỗi thì người người làm đại ca như hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Huống hồ, Ngụy Cương muốn xử hắn đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa, cộng thêm chuyện ở quán Xuyên Vị tối hôm trước, thù cũ nợ mới, đã gom thành một cục diện cứng ngắc.
Suy cho cùng, A Phi cũng vì đi theo hắn nên mới bị dính vào.
“Anh Hoán, em xin anh nói câu gì đi!” Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng lúc này, A Phi lại khóc như một đứa bé.
Hối hận, tự trách, hổ thẹn, các loại cảm xúc như muốn dìm chết hắn.
Giơ tay lên gạt nước mắt, dập đầu một cái thật mạnh về phía Đàm Hi, hắn nói, “Xin lỗi chị Đàm! Em sẽ tìm Ngụy Cương để nói rõ việc này ngay!”
Đứng dậy, nhấc chân lên chạy, bóng lưng dứt khoát có một sự quyết tâm và kiên nghị đến liều lĩnh.
Đàm Hi nghĩ đến Kinh Kha.
Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê. Tráng sĩ một đi không trở về.
“Đứng lại!”
“Quay lại!”
Một trước một sau, một nam một nữ, gần như lên tiếng cùng lúc.
Đàm Hi nhìn Ân Hoán, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, khẽ gật đầu, cô nói: “Ngồi xuống nói chuyện?”
“Được.” Trả lời và gật đầu.
Bóng dáng đứng ở cửa nhất thời không biết nên tiến hay lùi, cũng không quay đầu lại mà chỉ đứng ngơ ngác ở đó.
“Lăn qua đây, ngồi xuống! Đây là lúc cho mày manh động thể hiện à? Đồ óc heo!”
A Phi xoay người, đỏ mắt nhìn đại ca, mang theo một chút tủi thân, mãi đến khi Ân Hoán hừ lạnh, hắn mới cắn răng trở về chỗ ngồi.
“Chị Đàm, chị tin em đi! Lời em nói toàn là sự thật, nếu có một câu giả dối thì… sẽ bị sét đánh chết không yên ổn!”
“Ân Hoán, anh định nói sao đây?” Đàm Hi giơ tay ta với lấy ấm trà nhưng lại bị Ân Hoán chặn lại, đích thân rót nước cho cô.
“A Phi là người của tôi.” Cho nên, không thấy oan uổng.
Đàm Hi hừ lạnh, rõ ràng là không đồng tình.
“Nghĩa khí có thể ăn thay cơm sao? Tôi đã từng gặp qua nhiều kiểu tranh quyền đoạt lợi, nhưng đây là lần đầu thấy cái kiểu tranh nhau đi chết thế này, các người vui thật đấy!”
“Đàn bà con gái các cô biết cái gì, ít chõ mõm vào thế giới của đàn ông đi.”
Dưới gầm bàn, A Phi khẽ đụng vào đại ca nhà mình, ánh mắt nhìn sang phía Đàm Hi đầy lo lắng, thấy cô không có dấu hiệu giận dữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong tay cô ta vẫn còn giữ chứng cứ quan trọng đấy, anh Hoán, anh không thể nhịn một chút sao?
Ân Hoán tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường!
Hèn nhát!
“Được rồi, nếu đã không liên quan đến anh thì biện pháp giải quyết bàn bạc lúc trước không mấy thỏa đáng lắm…”
Ân Hoán cười không để ý lắm.
A Phi thì lại gật đầu thật mạnh! Không sai! Đúng là rất không thỏa đáng!
“Nhưng…” Đàm Hi xoay hướng câu chuyện, “Tôi muốn một lời đảm bảo. Không thể chịu thiệt thòi một cách vô duyên vô cớ được, huống chi bị Ngụy Cương nhắm trúng thì chẳng khác nào lấy mạng ra đùa.
Ân Hoán nghĩ một lúc, gật đầu, “Cô có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi... sẽ cố làm thỏa mãn.”
Đàm Hi mỉm cười, con ngươi lóe sáng, “Tôi muốn mượn người của anh.”
“Mượn người? Cô muốn làm gì?” Ân Hoán cảnh giác, anh em là chiếc vảy ngược của hắn, hễ đụng vào thì chắc chắn hắn sẽ lên cơn ngay.
“Dùng người của anh làm một việc thay tôi.”
Hắn ta không nói gì, ánh mắt chìm vào suy nghĩ.
“Anh yên tâm, không phải kêu họ đi giết người cướp của, cũng chẳng kêu họ đi buôn lậu chất cấm, có thể sẽ không được đạo đức, có thể sẽ chạm vào điểm giới hạn, nhưng chỉ cần làm theo những gì tôi nói thì có thể đảm bảo cho sự an toàn cho anh em của anh. Về phần hồi báo, tôi sẽ thay anh dạy bảo tên Ngụy Cương kia.”
“Dạy bảo Ngụy Cương?” Hắn ta cau mày, “Chỉ dựa vào cô?”
Đàm Hi cầm tách trà lên, coi như không thấy sự khích tướng rõ rành rành của hắn ta, cô thưởng thức trà, “Cụ thể làm thế nào, tôi không cần phải nói với anh. Còn về việc tin hay không, việc buôn bán có thành công hay không thì đều dựa vào anh cả.”
Ân Hoán âm thầm đánh giá cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, chớp nháy không yên.
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không tin một người phụ nữ lại có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng sau khi xem đoạn clip kia, hắn đã bị dao động.
Từ góc quay thì không khó để nhận ra, đó chính là camera ở ngã tư đối diện với quán đồ nướng.
Thứ này ngay cả người trong cục giao thông không thể muốn lấy là lấy được, một cô gái như cô ta sao có thể có được chứ?
Trừ khi…
“Cô có chỗ dựa sau lưng?”
“Sặc… Ân Hoán, có phải anh xem trọng tôi quá rồi không?”
“Chẳng lẽ không phải? Thế đoạn clip từ đâu mà có?”
Hình như Đàm Hi đã hiểu được logic của hắn, “Vậy anh cứ xem như tôi có chỗ dựa đi, còn về nguồn gốc của đoạn clip, tạm thời tôi không thể nói cho anh được.”
Rất nhiều lúc, giữ được cảm giác thần bí là việc vô cùng cần thiết.
Thật ra, cô cũng không tính là nói dối, “người chống lưng” của cô chính là Mr. Smith - thầy hướng dẫn ngành máy tính ở Stanford, những kỹ thuật hacker của Đàm Hi đều được ông ấy dạy cho.
Ân Hoán do dự, “Cô muốn bảo anh em chúng tôi làm gì? Tôi cần biết tình tiết cụ thể.”
“Nói tổng quát, là hoạt động kinh tế, không cần liều mạng. Nhiệm vụ của các anh rất đơn giản, chính là liên hợp lại diễn vài đoạn kịch, còn về việc sắp xếp vai diễn ra sao, nội dung thế nào thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, nói thẳng ra, chính là kẻ lừa đảo.”
“Chỉ đơn giản thế thôi?”
Đàm Hi xua tay, “Đừng nói hay ho như thế. Bên trong sẽ dính dáng tới việc điều động số tiền lớn, có thể là chục nghìn, trăm nghìn, cũng có thể là tiền triệu. Anh có chắc đám lính của anh đều có thể chịu được sự dụ dỗ này? Con người vốn tham lam mà.”
Ân Hoán giật mình, “Nhiều tiền thế sao?”
Hiện tại, hắn dẫn bọn anh em nhận việc ở công trường, cũng xem như một “ông thầu”, một chuyến ít nhất cũng mười mấy ngày, nhiều thì ba bốn tháng, tính đến hiện hại, lần kiếm nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai mươi nghìn, sau đó anh em chia ra, số tiền cuối cùng vào túi hắn cũng chỉ có hơn nghìn đồng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận