Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Quân Hôn Dụ Tình: Lục Thiếu, Cưng Chiều Vợ Tới Nghiện (Dịch)
  4. Chương 177: Tần biến thái không có não

Quân Hôn Dụ Tình: Lục Thiếu, Cưng Chiều Vợ Tới Nghiện (Dịch)

  • 387 lượt xem
  • 2287 chữ
  • 2021-09-07 17:07:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Tình hình thế nào rồi?” Kết thúc cuộc nói chuyện với Ân Hoán, Đàm Hi liền gọi cho Sầm Uất Nhiên.

“Các cổ phiếu đều đi theo đúng dự liệu, chỉ có Trường Hưng...” Muốn nói lại thôi.

Đàm Hi ngẫm nghĩ, “Thực ra, Trường Hưng có tăng hay giảm thì cũng không có ảnh hưởng lớn lắm.”

“Nghĩa là sao?”

“Giảm, chúng ta được tiền, có lời; tăng, chúng ta trả tiền, cũng không thiệt.”

“Trả tiền mà còn không thiệt à?”

“Người Hoa Hạ chúng ta đều chú trọng vào khởi đầu tốt đẹp, nếu lần đầu tiên đặt cược mà thắng, khách đánh cược được nếm ngon ngọt thì còn sợ lần sau họ sẽ không quay lại sao?”

“Em định bồi dưỡng khách hàng trung thành sao?”

Đàm Hi chớp mắt: “Chị là sinh viên kinh tế, em chỉ biết đưa ra chiêu số thế thôi, không hiểu mấy danh từ chuyên ngành đâu. Có điều, tục ngữ đã nói rồi, muốn kiếm về thì trước tiên phải cho đi đã.”

“Nghe rất có đạo lý.”

“Đương nhiên, là kinh nghiệm làm giàu tổ tiên lưu lại cơ mà.”

“Có điều, cách làm này cũng không phải là kế dài lâu. Ít người thì chúng ta còn đền được, một khi người đặt cược tăng lên, chỉ sợ lớp da hổ trên người chúng ta cũng sẽ bị lột sạch mất thôi.”

“Sợ gì chứ? Không làm được hổ thì vẫn có thể làm cáo! Hơn nữa, không phải lần nào cũng có loại cổ phiếu như của Trường Hưng đâu.”

Sầm Uất Nhiên click mở biểu đồ phân tích xu thế, nghiêng đầu kẹp điện thoại, mười ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.

“Chị không có ý kiến gì, nghe theo em hết.”

“Tiểu Uất Nhiên, người hiểu lòng em chỉ có mỗi chị thôi ~”

Đàm Hi nâng điện thoại, híp mắt, tạm thời, hai người đều hợp tác vui vẻ.

“Làm ơn đi, chị lớn tuổi hơn em đấy nhé, OK? Hãy gọi chị đi, cảm ơn.”

“Ôi chào ôi, xưng hô thôi mà, tùy tiện đi ~”

Sầm Uất Nhiên thở dài: “Lúc nghe em phân tích cổ phiếu, chị cảm thấy em ít nhất cũng phải ba mươi tuổi, giờ thì lại cảm thấy em còn chưa tới mười ba tuổi ấy chứ~”

“Phải thế! Tuổi trẻ vạn tuế.”

“Em có chắc không phải là ấu trĩ không đấy?”

“So với ấu trĩ thì em đây còn chưa bằng tên đàn ông nhà chị đâu.”

“Ân Hoán ư?” Động tác khựng lại, “Anh ấy làm sao thế?”

“Em nói cho chị biết nhé ^$%%$#%$...”

Đàm Hi nhắc lại chuyện ban nãy không rơi rớt một chữ nào, cuối cùng ---

“Cần phải mang về dạy dỗ ngay! Máu ghen kiểu này quá khủng khiếp rồi, cách mười dặm tám phố cũng có thể ngửi được!”

Sầm Uất Nhiên: “...”

Cuộc gọi của Tần Thiên Lâm tới vào buổi trưa.

“Cái gì?!” Cô đang ăn bún, suýt chút nữa bị bỏng cả lưỡi luôn.

“Không cần phải hưng phấn đến mức đó chứ?” Tần Thiên Lâm dừng xe lại, vừa nói điện thoại vừa đi ra ngoài, khóe môi cong lên chứng minh tâm tình của hắn đang rất không tệ.

“Đang ở đâu rồi?”

Đàm Hi: “...”

“Bà xã?”

Tay run lên, nước canh bắn lên cả quần áo: “Thần kinh!”

Tần Thiên Lâm cười khẽ, ánh mắt dịu dàng.

Đàm Hi đột nhiên cảm thấy thế giới này có vẻ hơi huyền huyễn rồi.

Hắn, cười, với cô ư?

A di đà Phật, có khi cô còn chưa tỉnh ngủ ấy chứ...

“Địa điểm. Tôi tới đón em.”

Đàm Hi báo tên địa điểm.

Tần Thiên Lâm tới rất nhanh, cô còn chưa ăn xong nửa bát.

Quán nhỏ ồn ào đột nhiên yên lặng vì sự xuất hiện của hắn, một thân đồ tây phẳng phiu và gương mặt đẹp trai, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với khung cảnh hiện tại.

Đàm Hi lập tức không ăn nổi nữa, thả đũa, gác thìa xuống.

“Ông chủ, tính tiền.”

Tần Thiên Lâm ngồi xuống đối diện cô, chủ động lấy tiền ra, “Không cần trả lại.”

Ông chủ quán là một người khá lùn, thấy thế liền tỏ vẻ kinh ngạc, cầm tờ tiền mới tinh trong tay, sững ra tại chỗ.

Đàm Hi cười với ông ta: “Đầu óc người này có vấn đề.” Sau đó lấy từ trong ví ra mười tệ đưa cho ông ta.

Tần Thiên Lâm: “...”

Ông chủ nhận lấy tiền, trả lại tờ tiền mới cho hắn, lại lấy từ trong túi tiền ở tạp dề ra hai xu đưa cho Đàm Hi.

“Tiền lẻ của cô, cầm cẩn thận nhé...”

Đàm Hi nói cám ơn rồi nhét nó vào trong túi.

“Ăn no chưa?”

Liếc mắt nhìn hắn một cái.

Người đàn ông cười nói: “Ánh mắt này của em nghĩa là sao hả?”

“Đặc biệt chạy tới để rải tiền đấy à?”

Hắn ho khẽ hai tiếng, nhét lại tờ một trăm tệ vào trong ví, “Tôi tưởng phải cho cả tiền boa nữa.”

Đàm Hi cười lạnh: “Tiền boa của anh còn nhiều hơn cả tiền cơm nữa đấy.”

“Lần sau sẽ chú ý.”

“Không có lần sau.”

Cô đứng lên, bất ngờ bị người đàn ông tóm lấy cổ tay: “Khoan đã.”

“Buông ra.” Ánh mắt lạnh lùng.

Tần Thiên Lâm nhếch miệng cười, nhún vai: “Bà xã, anh còn chưa ăn cơm nữa.”

“Thì sao?”

“Ăn ở đây luôn thôi.”

Không đợi Đàm Hi có phản ứng, hắn liền rút từ trong ống đũa ra một đôi đũa, sau đó bưng bát bún thừa của cô lên giải quyết hết.

Mọi người chắt lưỡi.

“Ông chồng nhà này chắc chắn là một người rất thương vợ, thời buổi bây giờ ai còn ăn lại cơm thừa thế chứ?”

“Vợ chồng son chắc chỉ gắt gỏng nhau tí thôi, có điều anh chồng đã dỗ dành tới mức này, thật đúng là có tâm….”

“Nhìn vợ chồng nhà người ta đi, tình cảm quá! Sao không thấy anh ăn đồ thừa của em bao giờ thế hả?”

“Ôi, bà xã à, đứt lỗ tai bây giờ...”

“Đáng đời!”

“...”

Ánh mắt của Đàm Hi đã không thể dùng hai chữ “khiếp sợ” để hình dung nữa rồi, nuốt nước bọt---

“Anh không có bệnh thật đấy chứ?”

Đáp lại cô là tiếng húp nước rồn rột của người đàn ông, y như người đàn ông thô lỗ ở bàn bên cạnh, không hề có vẻ ngượng ngùng nào, mặc dù, hắn mặc một bộ Armani.

Hít sâu một hơi, cô ngồi xuống, đối diện với ánh mắt mỉm cười của người đàn ông.

“Tần Thiên Lâm, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.

“Đón em về nhà.”

“Đây là đồ mà tôi đã ăn đấy.”

“Anh không ngại.”

“Tôi ngại.”

“Vậy em cũng chỉ có thể chịu đựng thôi, dù sao anh cũng đã ăn rồi.” Hắn cầm bát nghiêng đi, bên trong chỉ còn một ít nước dùng.

Đàm Hi đẩy cửa ra ngoài, Tần Thiên Lâm đuổi theo, trong miệng vẫn còn một đống bún chưa nuốt xuống, môi vẫn còn dính đầy nước dùng.

Cô tỏ vẻ bản thân đã bị khiếp sợ không hề nhẹ!

“Không cần anh đón, tôi có thể tự mình về nhà.”

“Ba đã dặn dò rồi. Hơn nữa, em không muốn Thiên Mỹ xin lỗi mình nữa à?”

Mặt mày Đàm Hi hơi nhúc nhích.

Tần Thiên Lâm lấy điện thoại ra gọi: “Em tới chờ ở bãi đỗ xe dưới hầm đi.”

Kết thúc trò chuyện, người đàn ông duỗi tay định kéo Đàm Hi đi, Đàm Hi tránh hắn.

“Trước mặt bàn dân thiên hạ, đừng có động tay động chân.”

“Chúng ta là vợ chồng, không động tay động chân mới kỳ quái đấy.”

Cô đáp trả một nụ cười lạnh: “Vợ chồng á? Tần Thiên Lâm, anh đúng là đồ không biết xấu hổ.”

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, một tia hung tợn nổi lên trong mắt nhưng đã nhanh chóng bị áp chế xuống: “Đi thôi.”

Hắn đi phía trước, Đàm Hi lẽo đẽo theo sau.

Giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách một bước xa.

Đi vào bãi đỗ xe, Tần Thiên Mỹ đang trang điểm lại trước gương chiếu hậu, trên nóc xe có một đống chai lọ các kiểu, “Anh...”

Giây tiếp theo, nụ cười tươi cứng đờ ở bên môi.

Đàm Hi bước ra từ sau lưng Tần Thiên Lâm: “Hi, lâu rồi không gặp, Thiên Mỹ, gần đây khỏe chứ?”

Tần Thiên Mỹ chỉ hận không thể xé rách gương mặt tươi cười giả tạo của Đàm Hi, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay nhưng cô ta lại chẳng hề cảm thấy đau.

“Không phải là muốn xin lỗi chị à? Nói đi.”

“Đàm Hi, mày cứ nằm mơ đi!”

“Ồ, thì ra không phải xin lỗi mà là tới khiêu khích à?” Thu lại nụ cười, “Nếu đã vậy, tôi vẫn cần phải trở về sao? Bỏ đi...”

Nói xong liền xoay người đi ra phía cửa hầm.

Tần Thiên Lâm duỗi tay kéo cô lại, lần này Đàm Hi không gạt tay hắn ra mà lại nhìn thẳng vào mắt hắn, cười hỏi: “Thái độ của anh đâu rồi?”

“Thiên Mỹ, xin lỗi.” Môi mỏng như dao, ánh mắt càng lạnh hơn, càng sắc bén hơn.

Đàm Hi không chịu thua, hôm nay nhất định cô phải xử lý Tần Thiên Mỹ!

“Anh! Em không muốn! Nó dựa vào cái gì chứ?”

“Chỉ bằng việc cô ấy là chị dâu Hai của em.”

Tần Thiên Mỹ hừ lạnh, tự thu dọn đồ của mình lại, nhưng vẫn tiếp tục không chịu mở miệng.

Tần Thiên Lâm đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt hung tợn làm cô ta nhất thời không biết xoay sở thế nào. “Anh, anh thích cô ta như thế thật à? Em là em gái của anh mà còn kém đứa con gái này sao?”

Đàm Hi sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Thích ư?

Chỉ vì để trút nỗi thù hận mà Tần Thiên Lâm còn hy sinh cả hôn nhân của bản thân mình, người cực đoan như thế sao có thể thấu tình đạt lý được.

Người như vậy thì sẽ thích ai chứ?

Sợ là hắn chỉ thích mỗi bản thân mình mà thôi.

Kiêu ngạo tới cực hạn sẽ trở thành ích kỷ, mà Tần Thiên Lâm chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Hắn yêu Hề Đình ư?

Có lẽ đã từng có, nhưng thứ làm hắn canh cánh trong lòng có lẽ không phải tình yêu mà là sự nhục nhã khi bị cô ta đá.

Vì thế hắn mới lấy Đàm Hi ra để trút giận, lợi dụng sự ái mộ của cô ấy, muốn làm gì thì làm, giẫm đạp lên một trái tim yêu chân thành không một chút kiêng nể nào.

Hiện giờ, cô đã thay đổi, không còn xoay quanh hắn nữa.

Tần Thiên Lâm lại nổi lên sự không cam lòng, nhiều lần không ngừng chủ động trêu chọc cô.

Đàm Hi hơi híp mắt, tưởng bà đây dễ bắt nạt thế sao?

“Hôm nay tôi cũng nói tại chỗ cho mà biết, Tần Thiên Mỹ không nhận sai thì đừng nghĩ tới chuyện tôi về Tần gia. Cùng lắm thì đường ai nấy đi, Đàm Thị sống hay chết chẳng liên quan đếch gì tới tôi, các người rút đầu tư cũng được, chèn ép cũng chẳng sao, muốn làm gì thì mau mà làm đi, miễn cho hai vợ chồng Đàm Tông Võ sống quá thuận lợi, tôi thấy ngại!”

“Đàm Hi --- con đĩ nhà mày!” Tần Thiên Mỹ xông lên, Đàm Hi lập tức trốn ra sau lưng người đàn ông, móng tay thon dài cọ qua bên tai, để lại một vết rạch màu đỏ trên má gã, da rách, có máu rỉ ra.

“Tần Thiên Mỹ, anh thấy mày điên rồi thì có!” Trong mắt nổi lên sự hung tợn, Tần Thiên Lâm quát lên một câu giận dữ.

“Bây giờ, lập tức xin lỗi.”

“Em không...” Nhìn vào đôi mắt âm trầm của anh trai mình, Tần Thiên Mỹ có cảm giác như đang nhìn vào mắt một con rắn độc, lưỡi rắn đang thè ra trước mặt cô ta. Tần Thiên Mỹ rụt cổ, lời phản bác không nói ra khỏi miệng được nữa.

Đàm Hi đứng ra, cười với cô ta.

Tần Thiên Lâm lạnh lùng đảo mắt sáng nhìn.

“Tôi, xin, lỗi...” Cắn môi, cúp mắt, che giấu đi vô số uất hận trong lòng.

“Không sao, đều là người một nhà cả.”

...

Trở lại Tần gia, vừa lúc tới bữa cơm chiều.

Đàm Hi đứng ở cửa, lập tức có người hầu lấy dép đi trong nhà ra cho cô.

“Ồ, đây không phải thím Lâm sao? Sao thế, không về phòng bếp làm quản lý nữa à? Lại ở đây lấy giày cho người khác thế...”

“Mợ Hai nói đùa rồi, làm gì cũng là làm cả thôi, tôi cũng chỉ là người hầu, đâu được quyền đòi hỏi gì chứ?” Sống lưng vốn đã gù giờ lại càng cúi đến thấp hơn.

Đàm Hi cười đến mức mắt cũng cong lên, “Hiếm khi thấy thím thấu hiểu như thế, tiến bộ không ít nhỉ?”

Tần Thiên Mỹ cũng vào đến nhà, trừng mắt oán hận với cô, sau đó đá bay giày cao gót, vừa lúc đá rơi vào người thím Lâm.

“Em dâu đã về rồi?” Hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ đi ra chào đón.

“Anh Cả, chị dâu.” Thái độ bên ngoài thôi mà, ai mà chẳng làm được?

Sầm Vân Nhi cầm lấy tay cô, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi: “Chuyện khuyên tai lần trước, chị dâu xin lỗi thím, em dâu đừng để trong lòng nhé...”

Đàm Hi chớp mắt, có vẻ hơi nghi hoặc: “Chẳng phải chuyện này do Thiên Mỹ làm sao? Liên quan gì tới chị dâu đâu ạ?”

“Nhưng... Nói đến cùng cũng là đồ của chị. Ôi, cũng trách chị nữa, không cất cẩn thận nên mới để xảy ra hiểu lầm lớn như thế.”

Đàm Hi thấy vẻ mặt tự trách của cô ta cực kỳ thành khẩn thì không thể không phục khả năng đóng kịch của người phụ nữ này.

Cô tin là Sầm Vân Nhi không tham dự vào chuyện vu oan giá họa này, nhưng có biết không thì cũng không chắc được.

Làm gì có ai vô tội hơn ai chứ? Coi Đàm Hi cô là đồ ngốc để chơi đùa thật sao?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top