- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Quân Hôn Dụ Tình: Lục Thiếu, Cưng Chiều Vợ Tới Nghiện (Dịch)
- Chương 96: Chỉ vì một xiên thịt dê nướng? (2)
Nhìn khắp nhà họ Tần, trừ cậu Hai Tần Thiên Lâm vung tiền nước kia thì còn có ai rảnh rỗi như vậy nữa?
“Lâu rồi không gặp anh Hai cậu, tớ nhớ lần trước còn ở…”
Đàm Hi vừa ra khỏi trung tâm thương mại liền bắt xe đến thẳng cửa hàng máy tính, đợi đến khi cài xong đủ phần mềm phần cứng thì đã là chuyện của ba tiếng sau.
Lại tiêu hết vài trăm, chỉ còn không đến hai trăm tệ.
Dưới ánh mặt trời chiều, mặt đường bốc lên hơi nóng của nắng hè, Đàm Hi đeo balo, dựa vào cái hòm thư còn cao hơn cả cô, cầm chai nước ngọt trong tay, ống hút bị cô cắn trong miệng.
Đói quá…
Thôi vậy, tìm mỗi chỗ lấp bụng trước.
Quay người, trở về cửa tiệm nhỏ, “Ông chủ, trả chú cái chai, đưa lại tiền cọc cho cháu đi.”
“Không phải cô đã đi rồi sao?” Tiền cọc cũng chỉ có hai tệ, phần lớn khách hàng sẽ đi luôn, có ai trở lại trả chai chứ?
“Bây giờ tôi quay lại không được à?”
“Được!” Ông chủ nhận lại chiếc bình, đưa trả cho cô hai tệ.
Đàm Hi cau mày, “Sao toàn là tiền xu không vậy?”
Đã thế còn là kiểu từng hào từng hào một, tổng cộng hai mươi đồng tiền xu.
“Thật ngại quá, hết tiền lẻ rồi!”
Hờ, một tiệm tạp hóa nhỏ bên đường nói với cô rằng hết tiền lẻ thì chẳng khác nào hạng gái trang điểm diêm dúa đứng bên đường rằng tự nói rằng “tôi không phải là gái bán dâm”, chẳng hề đáng tin chút nào!
Đàm Hi nhìn trời, lại nhìn con đường đầy người qua lại, “Tôi nói này ông chủ, mặt trời vẫn còn ở phía đằng tây chứ nhỉ?”
Đối phương nhìn cô đầy khó hiểu, rồi gật đầu.
“Giờ là chạng vạng đúng không?”
Lại gật đầu.
Hai tay vỗ vào nhau thật kêu, “Tôi còn đang nghĩ rằng lúc này là sáng sớm đấy, mặt trời sắp mọc từ đằng tây nữa kìa! Chú nói có kỳ lạ không?”
“…”
“Còn nữa, bà đây nhìn thấy một tên… có mắt như mù!”
“…”
“Lúc tôi mua đồ còn đưa cho hắn ta bốn tệ, sau đó vừa xoay người, hắn ta nói với tôi rằng hết tiền lẻ? Anh nói xem, mẹ kiếp, có phải tên đó mù rồi không? He he…”
“Cô chửi ai đấy hả?!”
“Ồ, mắng một thằng khốn đưa cho tôi một đống tiền xu, chú quát lên làm gì chứ?”
“…”
Dưới ánh mắt giận dữ và xấu hổi của ông chủ, Đàm Hi cầm lấy hai tờ một tệ, nghênh ngang bước đi.
Đợi đến khi cô ngồi vào một quán ăn thì trời đã tối mịt.
Đặt balo xuống, lau mồ hôi, “Bà chủ, gọi món!”
“Có ngay!” Một người phụ nữ mập mạp đeo tạp dề bước nhanh tới, trên mặt mang theo một nụ cười hiếu khách, trông rất thân thiện.
“Hủ tiếu bò xào, tôm mã la, thịt rang cháy cạnh, 3 chai bia!”
“Cô có muốn thử xiên thịt dê tươi không?”
“Được, lấy năm xiên đã! Lên bia trước đi.”
“Uống chai hay lon?”
“Chai”
Nhanh chóng, bia được mang lên, là một nhãn hiệu lâu đời, bên ngoài chai vẫn còn đang bốc hơi lạnh.
Đàm Hi tu hết nửa chai vào bụng, ợ một cái thật dài, “Mẹ nó, đã quá đi mất!”
Nhớ năm xưa, vài anh em, cái thời điên khắp thiên hạ không đối thủ, họ cũng từng uống bia ào ào, mơ mơ màng màng, không khỏi cảm thấy hoài niệm.
Cũng không biết đám người đó giờ ra sao…
“Tửu lượng cũng khá phết!” Bà chủ ngồi ở một nơi không xa, phía trước có đặt một cái thau lớn, bên chân đặt một đống rau xanh, vừa nhặt vừa nói chuyện phiếm.
Trong sạp sau lưng bà ấy, người đang ông đang vun xẻng đảo chảo, lửa bốc cao tám trượng, mùi thơm ngây ngất khiến con người ta nuốt nước miếng không ngừng.
Có thể là mới vừa vào đêm, thời gian vẫn còn sớm nên trong sạp chỉ có một bàn của Đàm Hi là có người ngồi.
“Bia vàng thì được, chứ bia lúa mạch thì bó tay.”
“Đó là lời của cánh đàn ông!”
Đàm Hi nhìn ra phía sau bà ấy, hỏi vu vơ, “Chồng thím à?”
“Đúng thế!” Nếp nhăn nơi khóe miệng trông càng rõ thêm.
“Phu xướng phụ tùy?”
“Làm gì được văn vẻ thế? Chỉ cỡ lấy gà theo gà thôi!”
Đàm Hi rót bia vào ly giấy dùng một lần, đưa cho bà ấy, “Mời thím.”
“Được thôi!” Thím béo không hề ngại, chùi tay vài cái lên tạp dề, giơ tay ra nhận.
Đàm Hi cười cười, cầm chai bia cụng nhẹ vào ly giấy, “Cạn!”
Hai người phụ nữ cùng ngửa cổ lên, khi uống xong liền nhìn nhau bật cười.
“Cô bé đến ăn một mình à?”
“Đúng vậy! Đi bộ đói quá nên tìm thử gì ăn đại.”
“Vậy cháu chọn đúng chỗ rồi đấy, tài nghệ của chồng thím là thế này.” Vừa nói vừa giơ ngón tay cái.
Hai người phụ nữ vốn xa lại, bởi vì một cốc bia mà dường như khoảng cách thu hẹp lại không ít.
“Vợ ơi! Bưng món lên!” Tiếng nói được truyền tới từ phía sau lưng, người nói dùng tiếng địa phương.
“Đến ngay, đến ngay!” Thím béo vội vàng đi vào sạp, không quên nói với Đàm Hi, “Món xong rồi, cháu về chỗ ngồi đi, lát nữa thím sẽ bưng lên bàn cho cháu.”
Nhanh chóng, một thau tôm nóng đỏ được đặt trước mặt cô, vị cay xen kẽ với vị tê, mùi thơm nồng nặc ập tới, ùng ục…
Nuốt nước miếng.
Sau đó, một phần hủ tiếu bò xào, thịt bò miếng nào miếng nầy toàn là nạc, không phải loại thịt vụn dính gân.
Món cuối cùng được mang lên là thịt rang cháy cạnh, tuy không nhiều bằng hai món trước nhưng chất lượng cũng không hề thua kém.
Mùi của tương đậu tằm, cộng thêm xì dầu tạo màu, gừng thái xợi rắc đều, ớt ngâm và ớt chuông, xanh đỏ hòa quyện.
“Thử xem có ngon không.”
Đàm Hi gắp một miếng, “Ngon tuyệt!” Giơ ngón tay cái lên, làm theo động tác của bà ấy.
Người phụ nữ béo cười tươi, “Cô bé là người Tứ Xuyên à?”
Lần này, đổi thẳng qua giọng quê.
Đàm Hi lắc đầu, “Không, cháu là người ở đây, chỉ biết nghe tiếng Tứ Xuyên thôi.”
“Ồ, vậy à…”
“Hai vợ chồng thím là người Tứ Xuyên ạ?”
“Tôi là ở Thành Đô, chồng tôi là người Trùng Khánh.”
“Chẳng trách món thịt rang cháy cạnh làm đúng vị thế.”
“Vợ ơi! Đứng nói chuyện gì đó nữa, rau còn chưa rửa xong kia kìa, cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đi tán dóc…” Người đàn ông đứng trong sạp gào lên, huơ huơ cái xẻng trong tay.
“Cháu cứ ăn từ từ, thím đi làm việc đây, còn cần gì thì cứ gọi nhé!”
“Vâng.”
Nhìn hai vợ chồng dùng tiếng địa phương nói chuyện, cuối cùng người phụ nữ ra tay, kéo lỗ tai của người đàn ông, người đàn ông kêu lên, liên tục xin tha, Đàm Hi suýt chút nữa liền phun miếng tôm trong miệng ra.
Thật dũng mãnh!
Ăn đến gần cuối, người cũng đông dần, tiếng oẳn tù tì, tiếng mời bia, càng về sau càng nhiều.
Đây mới là dáng vẻ nên có của cuộc sống về đêm!
Thím béo bưng lên đủ món cho bàn kế bên, sau đó bà ấy bưng mâm vòng đến chỗ Đàm Hi, “Ôi, người trông nhỏ nhắn mà sức ăn lại không nhỏ nhỉ.”
Nhìn một nửa số thức ăn bị chén sạch, Đàm Hi sờ mũi.
“Tay nghề của chồng thím giỏi quá, ăn no rồi vẫn muốn ăn tiếp, hết cách!”
“Thích là được. À, xiên dê vừa mới ra lò, đảm bảo tươi ngon!”
Đàm Hi cầm lấy một xiên, vừa chuẩn bị cắn thì nghe thấy một trận rối loạn từ nơi xa truyền đến, đợi khi đến gần, mới có thể xác định được đó là tiếng mắng chửi của một đám du côn!
“Các anh em! Nhìn cho rõ đây, mẹ nó, chính là cái quán đồ Tứ Xuyên này!”
“Bày quán không nộp phí bảo kê, tao đánh chết mày!”
“Chặt đứt đường tiền bạc của người chẳng khác gì giết cha mẹ họ, phải cho hai ông bà già này một bài học mới được!”
“…”
Người nói kẻ hùa, toàn câu khó nghe.
Trước khi đám người đến gần, các khách hàng đã chạy trốn giữ mạng từ bao giờ, những người có chút lương tâm còn biết để lại tờ một trăm tệ tính tiền, còn những kẻ thừa nước đục thả câu thì đã lặn mất tăm từ lâu, trong lúc chạy còn đạp đổ bàn ghế, làm vỡ các chai bia.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Thím béo cực kỳ sợ hãi, chồng của bà phản ứng khá nhanh, lấy một con dao từ trên bếp ra, đứng chắn trước mặt bà.
“Đập hết cho tao!” Dưới mệnh lệnh của tên đại ca, tiếng đập bàn ghế vang lên không ngừng, sau đó là tiếng nồi niêu thau bát…
Ba phút sau, thế giới trở nên yên tĩnh.
Trong lúc đó, Đàm Hi ngồi yên không nhúc nhích, một lòng muốn ăn xong xiên dê nướng, sau đó thừa cơ bỏ đi, dù sao lo chuyện bao đồng không phải là tác phong của cô, nhưng…
Đập cũng đập xong rồi mà trong khay vẫn còn một xiên thịt cuối cùng chưa đụng tới!
Cô đã rất cố gắng ăn rồi đó biết không?
Cho nên, trong đống hỗn độn bừa bãi, có một người đẹp ăn mặc như học sinh ngồi quay lưng về phía đám du côn, yên lặng… ăn thịt xiên?
Hình ảnh quá đẹp, khiến người ta… không dám nhìn.
Tên đại ca nhìn bọn đàn em, bọn đàn em cũng nhìn lại.
“Bị câm điếc thì phải?”
“Nhìn cũng giống, nếu không sao lại không hề có chút phản ứng nào thế chứ?”
Tên đại ca cau mày.
Đàn em rất hiểu chuyện: “Anh đừng tức giận, em sẽ đuổi người đi ngay…”
“Bỏ đi, một con nhóc con, không ảnh hưởng gì đâu.”
Chỗ của Đàm Hi ở trong góc, lại không xoay đầu lại, hoàn toàn có thể bỏ qua như cảnh nền.
“Lỡ nó báo cảnh sát thì sao?”
“Nó dám!”
“Dạ dạ dạ, cho nó mười lá gan nó cũng không dám…”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay chúng ta đến để thu tiền!”
Đám đàn em lau mồ hôi.
“Ông chủ Lâm, thím béo, có phải hai người đã quên mất tiền bảo kê tháng này rồi không?”
“Hừ! Lúc đầu tháng đã đóng rồi, thôi cái trò dối trá đi!” Lần này thím béo đã có phản ứng, nhìn sạp nhỏ của mình bị tàn phá, tim bà như đang chảy máu.
“Nộp rồi? Nộp cho ai? Sao chúng tôi không biết?!”
Một đám côn đồ cười lớn.
Người đàn ông kéo vợ mình ra sau lưng, bản thân thì lại bước lên một bước, nói một tràng giọng Tứ Xuyên.
“Các người muốn làm gì? Một cái sạp nhỏ thế này, chúng tôi làm gì có tiền để đóng hai lần chứ hả?”
“Không có tiền?! Lão Lâm, ông dọa chúng tôi phải không? Ai mà không biết, khắp cái con đường này chỉ có quán nhà ông làm ăn tốt nhất, kiếm được nhiều tiền nhất, giờ lại than nghèo với ông đây à?”
“Tóm lại, tôi không có tiền!”
“Ôi, vài ngày không gặp mà khẩu khí đã cứng phết nhỉ? Tôi không quan tâm, hôm nay là hạn cuối, ông nộp hay không nộp cũng phải nộp!”
“Một đám trộm cướp khốn nạn!”
“Đại ca, ông ta chửi anh kìa! Không cho ông ta một bài học thì ông ta sẽ nghĩ anh em chúng ta ăn chay đấy!”
“Được, nới gân cho bọn chúng cho tao, đừng có đánh chết là được!”
Một đám côn đồ cầm gậy nhào tới, chú Lâm trừng đến đỏ mắt, con dao trong tay vung loạn xạ, hai chân thì lại run cầm cập.
“Đứa nào dám qua đây, tao chém đứa đó! Cút… cút hết cho tao!”
Một con người thành thật một khi đã nổi giận thì phải đáng nhìn lại, ít ra, con dao sáng loáng trong tay cũng khiến người khác phải e dè, dù chỉ một chút sơ suất, chó cùng dứt giậu.
“Sợ cái gì? Huơ huơ vài cái đã khiến chúng mày sợ đái qua quần rồi à? Một đám vô dụng! Sau này ra ngoài đừng nói là đàn em của tao, mất mặt!”
Đều là những thanh niên không nghề nghiệp, lòng đầy nhiệt huyết, muốn lăn lộn thành “xã hội đen” như trong phim Hongkong, làm gì chịu được sự mỉa mai này!
Lập tức, có người liền xông lên, chuẩn bị đá bay con dao trong tay chú Lâm, một người hành động, tập thể hưởng ứng.
Lúc bắt đầu chú Lâm còn có thể miễn cưỡng chống lại vài người, nhưng càng về sau thì càng đuối sức, cuối cùng, tiếng kêu rên đau đớn của ông hòa lẫn với tiếng cười khoái trá của bọn côn đồ, vang vọng khắp con phố.
Cửa hàng kế bên cũng là của một cặp vợ chồng khác, khi đám người này vừa tới, họ đã trốn ra thật xa, không chẳng màng đến quán hàng nhà mình.
Những người đi đường ngang qua không dám nhìn nhiều, thậm chí còn đi nhanh hơn, chỉ sợ bản thân bị liên lụy vào.
Đàm Hi ăn từng miếng nhỏ, động tác rất chậm, có một sự trầm tĩnh không hợp với độ tuổi của mình, hàng mi dưới ánh đèn được chiếu thành hai chiếc bóng nho nhỏ.
Xiên thịt vào miệng, mùi thơm vương vấn.
“Mẹ nó! Có đưa tiền không?”
Chú Lâm bị đạp dưới chân, khuôn mặt ngăm đen sưng đỏ lên, khóe mắt bê bét đầy máu.
Ông ấy nói, “KHÔNG ĐƯA! CHẾT CŨNG KHÔNG ĐƯA!”
“Được! Lão khốn này! Giỏi lắm!” Tên đại ca cười lạnh, ánh mắt sắc bén hướng đến thím mập đang run cầm cập, “Bắt mụ ta lại cho tao, châm lửa, chế dầu, tao muốn CHIÊN GIÒ HEO!”
Rất nhanh, nhờ lửa trong lò, một chảo dầu lập tức sôi lên ùng ục.
“Đại ca, xong rồi!”
“Đè tay của bà ta vào đó!”
“Đừng! Bỏ tôi ra!”
“Tụi mày muốn làm gì?! Bỏ vợ tao ra! Đồ khốn kiếp! Tao liều mạng với chúng mày! A…!” Chú Lâm trừng mắt, nhìn vợ mình bị kéo đến chỗ bếp lò, sợ đến vỡ mật.
“Tao hỏi lần cuối, rốt cuộc có nộp hay không?”
Chú Lâm chảy nước mắt, “Nộp…”
“Nộp thì sao, mà không nộp thì sao?” Một tiếng cười lạnh mang theo sự khinh thường rất rõ ràng.
Lần theo nơi phát ra giọng nói, một người đàn ông mặc áo jacket xuống khỏi xe mô tô, mũ bảo hiểm được gỡ xuống, khuôn mặt cũng hiện ra rõ ràng.
Một khuôn mặt rất xinh đẹp, đẹp đến mức không giống đàn ông nữa.
“Ân Hoán?!”
Chưa nói dứt lời đã bị tiếng động cơ nối đuôi nhau theo tới nhấn chìm.
Mười mấy chiếc motor chạy tới từ phía đầu đường, tiếng nẹt pô từ xa vang rền như muốn nổ tung, hung hãn đến cực điểm.
Sau đó, dừng xe, bước xuống, tập hợp thành một hàng, mỗi người cầm theo một cây gậy bóng chày bằng thép, hơi gõ xuống nền đất đổ xi măng, rõ ràng tất cả đều có chuẩn bị từ trước.
Gió đêm thổi qua, không hề mang theo bất kỳ hơi lạnh nào, ngược lại còn làm đêm thêm nóng nực hơn
Không gian yên tĩnh, hai bên không có ai ra tay, giống như một khoảng trời yên tĩnh trước khi mưa bão kéo đến.
Nỗi lo lắng và nóng nảy phát tán trong không khí như tro bụi, vừa chạm vào liền bùng nổ.
“Đại ca, sao hắn lại đến đây?”
“Câm miệng!”
“Hay chúng ta rút lui đi?”
“Rút cái đầu mày! Ông đây không sợ hắn!”
“Nhưng đối phương có xe, có gậy, người cũng nhiều hơn chúng ta…”
“Sợ cái gì? Lên hết cho tao!”
Cục diện căng thẳng bị phá vỡ, hỗn chiến cứ thế bắt đầu, không hề có bất kỳ màn dạo đầu nào, cũng không cần đánh trống trợ uy, tiếng la hét, tiếng mắng chửi cứ thế vang lên không ngừng.
Đàm Hi đứng dậy bỏ đi, giơ tay ra cầm lấy xiên thịt dê cuối cùng trong khay, đang chuẩn bị vừa đi vừa ăn thì một cây gậy bóng chày bỗng dưng lăn đến bên chân cô.
Sau đó, một thanh niên có thể hình to béo đụng ngã cái bàn, cốc trên bàn rơi xuống đất, mảnh vỡ bắn tung tóe, một cây gậy gỗ ép sát vào ngực hắn, đập mạnh xuống, cơ thể mập mạp ngửa về sau, dùng tay chắn theo bản năng, mảnh vỡ găm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy phụt ra.
Nhìn thấy cây gậy của đối phương sắp bổ xuống đầu, lần này chỉ e là dữ nhiều lành ít, một sự tuyệt vọng xuất hiện trong ánh mắt của tên béo.
Đột nhiên…
Rầm
“Mẹ nó!”
Tiếng kêu và tiếng chửi thề đồng thời vang lên, hắn ngơ ngác nhìn một cô gái có vẻ mặt hung tợn, trên tay đang cầm một chai bia, còn gã đàn ông bị chai bia đập vào đầu ngã gục xuống mà chẳng kịp quay lại nhìn, mặt dính đầy máu.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?” Vén tóc mai, lẳng lặng kéo mũ thấp xuống.
“Cô… tôi…” Tên béo lúng túng, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Bên đầu kia, cuộc chiến đã đến hồi kết, nhóm người cưỡi xe mô tô giành được chiến thắng cuối cùng.
“Ngụy Cương, mày nghe rõ cho tao, cái cửa hàng này từ nay do Ân Hoán quản lý, nếu mày còn dám mò đến, tao đảm bảo sẽ giết chết con chó khốn nạn nhà mày!”
“Mày quản ư? Khu vực này đều thuộc về tao, mẹ kiếp, mày dựa vào cái gì hả?!”
“Dựa vào nắm đấm của tao cứng hơn của mày, thằng nhỏ của tao dài hơn của mày!”
Một trận cười lớn vang lên.
“Cương Tử, thừa nhận đi, làm đàn ông thì mày không so được với anh Hoán của tụi tao đâu! Đừng cố gắng thể hiện, cẩn thận mất luôn cái mạng chó của mày đấy, không lời lãi tí nào đâu!”
“Ha ha…”
“Đừng nghĩ rằng mày có chỗ dựa thì có thể hoành hành ngang ngược, phản đồ chính là phản đồ, sớm muộn cũng chết! Lăn lộn ngoài giang hồ, thế nào cũng bị chém chết mà thôi!”
Ngụy Cương dẫn theo đám đàn em chạy chối chết, trước khi đi còn không quên để lại một câu.
“Chúng ta cứ chờ xem!”
Bên này, Đàm Hi vứt chai bia sang một bên, túm lấy balo, chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị người ta ôm chầm lấy chân.
Cúi đầu, một khuôn mặt béo phì rung rinh mỡ, “Nữ… nữ hiệp…”
Đàm Hi: “…”
“Cảm... cảm ơn… ơn cứ mạng. Xin… xin hỏi… quý… quý tính đại danh?”
“Anh bị nói lắp à?”
“Không… không phải.”
Đàm Hi: “…”
“Tôi… tôi cũng không biết sao… sao lại ra nông nỗi này nữa.”
Đàm Hi: “…”
“Thằng béo này, mau buông tay ra, bà cô của anh phải về nhà ăn cơm.”
“Tôi… tôi mời cô!”
“Tiểu Phì Tử!” Sau khi chiến đấu xong, đám lưu manh kia lập tức đi về phía bên này.
“Anh Hoán, em ở đây!” Vẫy tay, cười ngốc, tay còn lại thì ôm chặt lấy chân Đàm Hi không buông.
Cô vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát thân, tức điên lên bèn nắm túm lỗ tai của tên béo này, nhéo mạnh!
“Mẹ kiếp, có buông tay không?”
“Không buông!”
Nhéo mạnh hơn, “Có buông ra không?”
“Không… không buông…” Giọng nói bắt đầu run rẩy.
Đàm Hi không thể không ra chiêu cuối, lại gập chân lên, đầu gối đụng mạnh vào sống mũi của đối phương.
“Mẹ ơi! Đau chết mất!”
Lần đầu tiên trải nghiệm được cái gì gọi là “tiếng heo bị chọc tiết”!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận