Trong mắt Trương Tiểu Sơn rõ ràng đã bắt đầu rạn nứt.
“Cô......”
Giờ phút này cậu ta có chút bối rối, lúc trước còn không quá tin tưởng những lời Tô Tiêu Thất nói, lúc này lại muốn quỳ dập đầu xuống lạy gọi một tiếng tiên cô.
Tô Tiêu Thất tấm tắc: “Vừa ăn cướp vừa la làng a! “
Trương Tiểu Sơn bắt được dụng ý trong lời nói, hỏi: “Bà ta cũng làm chuyện mê tín dị đoan?”
“Vậy cũng không phải, bà ta không có bản lĩnh kia.”
Tô Tiêu Thất thành thực nói, đoán được Từ Hồng Hà chính là người đã làm việc này.
Chuyện Từ Hồng Hà có tình nhân, há có thể giấu giấu diếm diếm. Tô Tiêu Thất cảm thấy, vui một mình không bằng mọi người đều vui.
Cô bấm tay tính toán, tình nhân của Từ Hồng Hà đang ở trên thị trấn.
Sau khi những người kia toàn bộ rời đi.
Tô Tiêu Thất im lặng đóng cửa nhà lại.
Cô sắp theo quân rời khỏi nơi này.
Trước lúc rời đi phải tạo chút sức ảnh hưởng để bảo vệ bà đồng Tô.
Còn có nhà họ Triệu?
Người của nhà họ Triệu rất bao che cho nhau, bọn họ tự nhiên sẽ trở lại trả thù.
Tô Tiêu Thất không thể không đề phòng bọn họ giở trò với bà đồng Tô.
Cô mất tập trung đi về phía nhà chính.
Chiến Bắc Hành nằm trên ghế tựa, bà đồng Tô cầm cái thìa đang múc đồ hộp ăn.
Tô Tiêu Thất: “Bà nội, buổi tối bà có dự định ăn cơm không?”
“Không ăn. Cơm sao có thể ngon bằng đồ ăn vặt.”
Bà cụ uống một hớp lớn nước chè trong hộp, thỏa mãn khen một tiếng.
“Cuộc sống chỉ được gọi là cuộc sống khi có đồ ăn vặt để ăn.”
Tô Tiêu Thất: “Còn những ngày không có đồ ăn vặt thì sao?”
“Thì miễn cưỡng sống thôi.”
Tô Tiêu Thất hỏi về cảm giác cơ thể của Chiến Bắc Hành. “Anh Bắc Hành, anh về phòng ngủ một lát đi. Bà nội nói đúng, trong thời gian điều trị nên ít dùng chân.” Cô muốn đi trấn trên. Từ Hồng Hà đến thị trấn một chuyến không thể nào quay về ngay được.
Có thể bà ta sẽ phải hoạt động để lo chuyện hôn sự của Tô Mai.
Bà đồng Tô từ từ ngẩng đầu lên, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt bà cụ đều là một câu chuyện.
“Cháu đã xem bói cho người ta?”
Tô Tiêu Thất lén liếc nhìn Chiến Bắc Hành, rồi đáp: “Không gọi là xem bói, chỉ là nhắc nhở họ đừng làm việc thất đức quá.”
Bà đồng Tô thở dài: “Tiêu Thất à, sau này tuyệt đối cháu không được vẽ bùa cho người ta nữa. Để lại nhược điểm như vậy, sợ sẽ gặp phải đại họa. Bà sẽ nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho tên nhóc này, cháu đi theo cậu ta rời khỏi đây cũng tốt.”
Bà đồng Tô luôn cảm thấy thời điểm nghiêm trọng hơn vẫn chưa đến.
“Bà ơi, họ không thể nắm được nhược điểm của cháu.” Sắc mặt Tô Tiêu Thất tối sầm lại.
“Tiêu Thất, em nên nghe lời bà đi.” Chiến Bắc Hành cau mày ngồi dậy.
Tô Tiêu Thất cười ngọt ngào.
“Vậy anh sẽ tố cáo em sao?”
Chiến Bắc Hành có chút đau đầu: “Hồ đồ.”
Tô Tiêu Thất mỉm cười đi tới phòng Chiến Bắc Hành.
Chăn được gấp thành miếng đậu phụ đặt trên giường, ga trải giường không có một nếp nhăn.
Những bông hoa in trên đó và màu sắc của nó đã được giặt sạch sẽ.
Tô Tiêu Thất sờ sờ đóa hoa nở rộ, ánh mắt tối sầm.
Cô mở ngăn tủ của nguyên chủ, lấy một cuốn sổ ra và đặt nó vào tay trước khi quay trở lại phòng chính.
Chiến Bắc Hành đứng dậy, động đậy chân tay.
Nhìn bộ dáng của Tô Tiêu Thất, anh biết cô sắp đi ra ngoài.
“Em muốn đi ra ngoài?”
Tô Tiêu Thất gật đầu: “Em muốn theo anh nhập ngũ, phải đến cung tiêu xã xin nghỉ.”
Điều cô không nói là muốn bán công việc này của mình cho người khác.
Cô sợ Chiến Bắc Hành sẽ phản đối.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận