“Vậy thì hãy cẩn thận, đừng cho người khác tính sinh tử.” Chiến Bắc Hành luôn cảm thấy lời mình nói đều vô ích.
“Được.” Tô Tiêu Thất ngọt ngào đồng ý.
Cô không bao giờ phản đối những gì một anh đẹp trai nói, việc cô có nghe lời anh hay không lại là chuyện khác.
Đã đến thị trấn.
Tô Tiêu Thất trước tiên đến hợp tác xã cung ứng tìm Trương Duyệt, người đang làm việc thay cô.
“Trương Duyệt, em tới đây chị hỏi một chuyện.”
Mặc dù một tháng Trương Duyệt chỉ kiếm được mười tệ, nhưng so với đại đa số người, thu nhập của cô ấy vẫn khá ổn.
Hơn nữa làm việc trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị còn có nhiều thuận lợi.
“Chị Tiêu Thất, chị để quên cái gì sao? Em có phần chị một ít đồ tốt, lát nữa chị nhớ mang về.”
Vẻ mặt Trương Duyệt nịnh nọt mỉm cười.
Tô Tiêu Thất thờ ơ liếc nhìn cô ấy, cô gái này là một người sống biết nhớ ơn người khác nhưng đáng tiếc anh trai cô ấy không may cưới được một cô dâu thân phận nghèo khó về.
Cuộc sống của Trương Duyệt rơi vào tình trạng khốn cùng.
“Muốn chị bán công việc này cho em không?” Tô Tiêu Thất hạ giọng hỏi.
Trương Duyệt đương nhiên muốn nó.
“Chị bán bao nhiêu tiền?”
“Chị bán cho người khác bốn trăm chị còn chê ít nhưng vì chị thích em là người sống biết nhớ ơn, cho nên chị bán cho em giá một trăm tệ.”
Trương Duyệt há to miệng, công việc này nếu làm tốt, một tháng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Còn nếu bán đi thì cũng sẽ bán rất cao.
“Chị Tiêu Thất, bán như vậy thì thiệt cho chị quá.” Đôi mắt Trương Duyệt đỏ hoe, gần đây chị dâu luôn lấy đứa trẻ trong bụng để kiếm chuyện với cô.
Để Trương Duyệt đưa toàn bộ tiền lương của mình cho trong nhà.
Nếu cô ấy không làm vậy thì lúc chị dâu sinh, chị ta uy hiếp sẽ nhét đứa trẻ lại trong bụng.
Mẹ của Trương Duyệt chỉ có một cậu con trai trong số bảy tám chị em gái và cha cô cũng có nhiều con gái hơn con trai.
Cả hai gia đình đều trọng nam khinh nữ
Trương Duyệt có cơ hội tiếp quản công việc thay nguyên chủ bởi vì khi còn nhỏ cô ấy đã lẻn đến trường và học lén bên cửa sổ lớp học.
Ở nông thôn, con gái đọc sách, biết chữ không nhiều.
Trương Duyệt vô tình giúp đỡ nguyên chủ, sau đó nguyên chủ muốn tìm người thay cô tiếp quản thì đột nhiên nhớ đến cô ấy.
“Trương Duyệt, chỉ cần em thường xuyên đến thăm bà nội của chị là được. Đây là yêu cầu duy nhất của chị, em có làm được không?”
Trương Duyệt lập tức che miệng, bật khóc.
“Chị Tiêu Thất, từ nay bà nội của chị sẽ là bà nội của em. Không, còn thân hơn bà nội của em.”
Trương Duyệt suy nghĩ một lúc, sau đó mắt đỏ hoe nói: “Ngày mai em sẽ đưa cho chị hai mươi tệ, phần còn lại có thể…”
Tô Tiêu Thất nhanh chóng ngắt lời cô.
“Số tiền còn lại em dùng nó để mua đồ ăn vặt cho bà nội của chị. Bà là một đứa trẻ to xác. Từ nhỏ bà đã quen ăn đồ ăn vặt, ông nội chị cũng cố gắng thỉnh thoảng sẽ mua cho bà đồ ăn vặt để ăn. Càng lớn tuổi, bà của chị càng không thể thiếu đồ ăn vặt.” Khuôn mặt Tô Tiêu Thất đầy sự cưng chiều khi nói về bà đồng Tô.
“Cứ giao việc đó cho em.”
Trương Duyệt lập tức đồng ý.
Tô Tiêu Thất thở dài: “Trương Duyệt, nhớ kỹ, đừng mềm lòng mà gả cho anh trai của chị dâu em.”
“Người đàn ông đó là súc sinh, bạo hành gia đình, vợ trước của anh ta bị hắn đánh đến mức không thể chịu nổi mới nhảy sông tự tử.”
Trương Duyệt ngạc nhiên há to miệng.
Chị dâu đã đề nghị cô ấy kết hôn với anh trai mình.
Nhưng không ai coi trọng nó.
Bản thân cô ấy cũng không vui.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận