Họng súng lạnh lẽo đặt ở trước trán Tại Tư, xung quanh không người nói chuyện, một mảnh yên tĩnh dài dòng, Tại Tư rũ mắt, sóng mắt khẽ động, nhẹ nhàng đụng một cái vào góc áo của Chu Giác Sơn.
“Đi thôi…”
“Đợi một chút.”
Chu Giác Sơn đột nhiên tiến lên một bước, kéo Tại Tư lại, dùng lồng ngực rắn chắc chặn trước họng súng của Triệu Tuấn, “Đi, có thể, nhưng tôi trước đó phải phá hủy quả bom mà tôi đã chôn.”
Triệu Tuấn trong nháy mắt bắn một phát súng lên trần nhà, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chu Giác Sơn, “Không, tôi nói rồi, tôi chỉ cho hai người thời gian năm phút để rời khỏi nơi này.”
“Năm phút đủ để tôi hủy rồi.”
“Tôi không cho cậu tư cách cò kè mặc cả với tôi.”
Vành mắt Triệu Tuấn như muốn nứt ra, mặt mày hung tợn, ông lại lần nữa giơ súng lên ngang vai, gắt gao nhìn chằm chằm Tại Tư và Chu Giác Sơn ở trong phòng.
Chu Giác Sơn đứng vững, nhìn thấy rõ tình hình, anh cúi đầu, chậm rãi giơ hai tay của mình lên.
“Đừng làm chuyện điên rồ.”
Triệu Tuấn lớn tiếng, “Hai tay ôm đầu!”
Chu Giác Sơn làm theo, “Sai lầm mà ông phạm phải không đáng tội chết.”
“Câm miệng! Đi!”
Triệu Tuấn hai tay ghìm súng, họng súng chần chừ để ở giữa cơ thể Tại Tư và Chu Giác Sơn, Tại Tư khẽ run, mơ hồ nhìn Triệu Tuấn ở trong phòng, Triệu Tuấn theo bản năng lại giơ súng cao lên một chút.
“Ba…”
“Con cũng giống vậy, không được phép quay đầu!”
… Trong thôn trại, rất nhiều người trong thôn đều nghe thấy tiếng súng, mười mấy người dần dần tụ họp lại, tìm kiếm nơi phát ra tiếng súng. Nhóm mã tử giết chết Bạch Tĩnh kia cũng đã phát hiện không thấy Tại Tư, một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch đang cầm súng, cầm dao, lần lượt lục soát dấu vết của Tại Tư trong từng căn phòng.
Tai nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng gần…
“Mấy người chúng mày, qua bên kia nhìn một chút!”
“Phòng nào cũng phải kiểm tra một lần, một góc cũng không được bỏ qua!”
… Tại Tư từ trong khe hở của cánh cửa nhìn ra ngoài, lưng cô dán vào cánh cửa, khẩn trương đến mức trán đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, cô biết, nếu thật sự không đi, thì sẽ không đi được nữa.
Triệu Tuấn vẫn giơ súng.
Chu Giác Sơn liếc nhìn ông một cái, bỗng nhiên bất chấp, cắn răng, kéo cổ tay của Tại Tư, nhanh chóng, cũng không quay đầu lại liền chạy vào trong mưa to gió lớn.
Hai bóng dáng thon dài từ phía sau lưng chợt lóe lên.
“Người ở chỗ kia!”
“Mau đuổi theo!”
“Mau lên!”
Trời mưa to nên tầm nhìn không tốt, cũng ảnh hưởng đến độ chính xác khi nổ súng, vài mã tử mang súng phản ứng nhanh chóng bắn hai phát súng về phía phương hướng của hai người, đạn đều là sượt qua người.
Chu Giác Sơn không cần nghĩ ngợi, mang theo Tại Tư nhảy vào trong một chiếc xe jeep.
“Ngồi chắc!”
Một viên đạn súng trường 5.56 mm đúng lúc bắn trúng cửa sổ thủy tinh bên chỗ ngồi của lái xe, viên đạm ghim vào cánh tay của anh, máu đỏ tươi trào ra, anh cắn chặt hàm răng, vặn chìa khóa, một cước đạp chân ga, phi như bay về phía cổng chính của thôn trại.
Tình thế của đám mã tử phía sau mạnh hơn, mười mấy khẩu súng bắn qua, đường đạn dày đặc biến đuôi xe jeep thành một cái sàng.
“Lái xe! Đuổi theo!”
Mã tử lúc trước vẫn luôn tuyên bố phải giải quyết Chu Giác Sơn đang chạy gần bọn họ nhất, hắn ta mắt thấy khoảng cách quá xa, cũng vội vàng nhảy lên một chiếc xe, vặn chìa khóa, khởi động xe nhưng không đề lên được.
“Xảy ra chuyện gì?”
Phía sau có người chạy tới, “Anh! Bánh xe của chúng ta đều bị người ta xì hơi rồi!”
“Fuck!”
Hắn ta đạp một cước vào cửa xe, lại ngẩng đầu lên, xe của Chu Giác Sơn đã chạy xa rồi.
… Mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm, nước mưa lạnh lẽo chảy qua cửa sổ bị bắn vỡ, nước mưa làm ướt buồng lái, vết thương trên cánh tay trái của Chu Giác Sơn ngấm nước, viên đạn ghim vào trong thịt, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, lái xe được một đoạn đường, Tại Tư không ngừng nhìn phía sau xe, xác nhận không có người đuổi theo.
“Để em lái xe! Anh mau xử lý vết thương đi!”
“Đợi một chút, qua con đường này đã.”
Đường núi khó đi, trời mưa đường trơn, đối với người chưa quen thuộc địa hình bản địa mà nói, khúc cua trước mặt rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.
Chu Giác Sơn nhìn lướt qua cánh tay của mình, đau đến mức đầu đầy mồ hôi, anh một tay siết chặt quay ngược vô lăng, tới gần khúc cua, anh đạp phanh xe, lập tức thay đổi phương hướng, lúc vượt qua khúc cua xoay một góc 180 độ, bánh xe thoáng chốc phát ra thanh âm chói tai bén nhọn giống như ma sát kim loại.
Bánh xe trơn trượt, đều đang lắc lư, phương hướng khó có thể kiểm soát, lúc xe gần như sắp đâm vào sườn núi bên cạnh, rốt ruộc cũng có thể dừng lại được.
Tại Tư và Chu Giác Sơn đều thở phào nhẹ nhõm, anh vô lực dựa trên ghế ngồi, cởi dây an toàn, Tại Tư vội vàng xuống xe cùng anh trao đổi vị trí, quay đầu nhìn anh, môi anh tái nhợt, trên mặt cũng sắp không còn huyết sắc.
Tại Tư cố nén nước mắt, sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, “Chống đỡ một chút, em dẫn anh đi tìm bệnh viện.”
“Không, đừng dừng lại, trực tiếp đi qua biên giới Myanmar – Trung Quốc.”
Hiện tại kẻ thù của Chu Giác Sơn, cũng không chỉ là một người Hồ Nhất Đức, một khi biết anh là nằm vùng, Nam Shan và Bắc Shan đều không tha cho anh.
Tại Tư vội vàng gật đầu không ngừng, lại khởi động xe, chờ đến biên giới Myanmar – Trung Quốc, chỉ cần có thể tìm được cảnh sát Trung Quốc, bọn họ sẽ an toàn.
Mưa to vẫn đang rơi xuống không ngừng, Chu Giác Sơn nằm nghiêng ở vị trí phó lái, anh ho khan hai tiếng, đôi mắt hé mở, cố sức từ trong kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt của Tại Tư.
Cô vẫn luôn nhíu chặt chân mày, thoạt nhìn rất lo lắng, lại giống như là đang âm thầm suy tư điều gì đó.
Môi mỏng anh khẽ động, “Có tâm sự?”
Tại Tư thông qua kính chiếu hậu nhìn lại, “Triệu Tuấn ông ấy tại sao muốn bỏ qua cho chúng ta?”
Hồ Nhất Đức rõ ràng đã chỉ đích danh muốn giết Chu Giác Sơn diệt khẩu, Triệu Tuấn làm như vậy, khác gì phản bội Hồ Nhất Đức? Mà ông ấy đã sớm phản bội Interpol, bây giờ là đắc tội cả hai bên, một khi sự việc bại lộ, hành động bị phơi bày, bất kỳ bên nào cũng có thể lấy mạng của ông ấy.
Chu Giác Sơn cau mày, hạ cửa sổ xe xuống, mưa gió lạnh lẽo thổi vào, anh dựa vào cái này để duy trì tỉnh táo.
“Ông ấy có nói cho em biết tỉ mỉ chuyện ông ấy phản bội không?”
“Ông ấy nói ông ấy giết ba của Cao Hán, ông ấy còn cướp đi lão Đàm.”
“Ừ, nhưng những thứ này không đủ để trở thành chứng cứ ông ấy phản bội. Anh nhớ kỹ, anh từng nói với em, Triệu Tuấn ông ấy vẫn luôn không biết nhiệm vụ của anh, ông ấy cũng không biết Interpol vẫn đang điều tra chuyện phía quân đội Nam Shan buôn lậu ma túy.”
Bắt đầu nói trên lập trường của Triệu Tuấn, ông ấy vẫn cho là chỉ cần ông ấy giải quyết xong vụ án tập đoàn Sài Khôn buôn lậu quân hỏa là được rồi. Ông ấy cùng Hồ Nhất Đức nhận biết, càng là sớm đã biết Hồ Nhất Đức là thủ phạm của vụ án buôn lậu này.
“Em có còn nhớ, em từng viết trong quyển nhật ký, ở trong ấn tượng của em, cái chết của Triệu Tuấn, là có liên quan đến Hồ Nhất Đức…”
Thật ra nhiệm vụ truy bắt tội phạm ma túy lần đó Triệu Tuấn thất bại, là bởi vì Ngô Tứ Dân phái Hồ Nhất Đức đi trợ giúp một trùm buôn bán ma túy đang bỏ trốn, nhiệm vụ lần đó, không liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy của Hồ Nhất Đức. Mà sau đó, Triệu Tuấn đến Myanmar, làm nằm vùng, cấp trên bảo ông ấy dùng mọi cách để lẻn vào tập đoàn Sài Khôn, ông ấy chính là trong quá trình này, vô tình lại gặp phải Hồ Nhất Đức.
Hồ Nhất Đức rất thưởng thức ông ấy, hơn nữa cũng không phát hiện thân phận cảnh sát của ông ấy, lúc đó vừa vặn Hồ Nhất Đức muốn xếp một cơ sở ngầm vào trong tập đoàn Sài Khôn, liền chủ động nói ra muốn giúp ông ấy chuyện này, ở Myanmar, nếu như muốn sinh tồn được, không có bất cứ một người bình thường nào có thể từ chối thế lực của quân đội, Triệu Tuấn đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa đối với chuyện lúc đó ông ấy không có chút căn cơ nào cũng không phải là một chuyện xấu, cho nên ông ấy đã đáp ứng Hồ Nhất Đức, vừa giúp cảnh sát điều tra manh mối, lại vừa đóng kịch giúp Hồ Nhất Đức thăm dò thông tin.
Nhưng ai ngờ, chưa qua bao lâu, Hồ Nhất Đức vì khóa chặt đường tình báo này, liền phái người tìm Triệu Tuấn, cho ông ấy uống heroin [1] loại mạnh nhất… Triệu Tuấn từ đó liều mạng cai nghiện, ông ấy cả ngày lẫn đêm cầm sợi dây thừng trói mình lại, từng cắt cổ tay, nhảy xuống sông, nhưng Hồ Nhất Đức như cũ không chịu từ bỏ ý đồ, một lần rồi lại một lần dùng ma túy dụ dỗ ông ấy…
[1] Heroin: là một loại thuốc opioid được sử dụng phổ biến nhất như một loại thuốc giải trí gây tác dụng hưng phấn. Heroin thường được tiêm, thường tiêm vào tĩnh mạch tuy nhiên; nó cũng có thể được hút hoặc hít qua miệng hoặc mũi. Tác dụng của heroin thường nhanh và kéo dài trong vài giờ.
Giày vò mười mấy năm, cho dù ai cũng không nhịn được, cuối cùng, trong một lần Triệu Tuấn cắn thuốc, lỡ tay đánh chết ba của Cao Hán. Mà lúc này, Hồ Nhất Đức đã biết được thân phận nằm vùng của Triệu Tuấn, nhưng ông ta cũng không làm rõ, cũng không lựa chọn giết ông ấy diệt khẩu, mà bắt đầu lợi dụng tầng quan hệ đặc thù này của Triệu Tuấn, giúp ông ta buôn lậu ma túy đến biên giới Myanmar – Trung Quốc.
“Phía trước anh cũng đã nói, ban đầu ông ấy cũng không biết toàn bộ nhiệm vụ của bọn anh, dựa trên nguyên tắc mà nói, thật ra ông ấy chỉ cần có thể phá được vụ án quân hỏa là xong rồi. Nhưng Triệu Tuấn cũng không ngốc, khi anh xuất hiện ở quân khu Nam Shan, ông ấy cũng đã phát hiện sự tình bất thường, anh biết ông ấy âm thầm điều tra anh, ngay trước đây không lâu, ông ấy cũng hẳn là đã biết một phần trong nhiệm vụ của anh là có liên quan đến truy bắt tội phạm ma túy, Triệu Tuấn vốn là một người có tính cách hiếu thắng, càng huống chi ông ấy đã sớm biết mình sai, nếu như em nói ông ấy đã phản bội rồi sao, thật ra từ đầu đến cuối ông ấy cũng chưa từng có lỗi với nhiệm vụ của mình, nhưng kết cục bị người lợi dụng là sai giống nhau! Buôn lậu ma túy còn đáng hận hơn buôn lậu quân hỏa… Sự xuất hiện của anh, chỉ là tương đương với việc một con dao chuyển động trên nội tạng đã sớm thối rữa của ông ấy, anh giúp ông ấy rạch thịt thối rữa ra để ông ấy nhìn thấy, ông ấy không có biện pháp tiếp tục lấp liếm, bắt đầu không còn mặt mũi nào.”
Đang lúc nói chuyện, Chu Giác Sơn chậm rãi nâng lên cánh tay phải không bị thương, che kín vết thương bên cánh tay trái, chịu đau, dùng sức bóp chặt một cái.
Tại Tư yên lặng nhìn anh, ngây người, xe không biết ngừng lại từ lúc nào, dừng xe ở một con đường bóng cây tươi tốt râm mát. Lông mi cô khẽ động, hơn nửa ngày mới mở miệng…
“Vậy… vậy sao ông ấy không đi cùng chúng ta…”
Chu Giác Sơn trầm mặc hai giây, đau khổ cười một tiếng, “Em cho rằng tại sao ông ấy muốn phí hết tâm tư để tìm thiết bị khởi động bom của anh, còn bảo chúng ta trong vòng năm phút, rời đi càng xa càng tốt.”
Thời gian trì hoãn của quả bom đó, chính là năm phút…
Tại Tư đột nhiên phản ứng kịp, trợn mắt, vội vàng khởi động xe, Chu Giác Sơn chợt trở tay dùng sức ấn cô xuống ghế ngồi, rút chìa khóa xe ra.
Anh nhịn đau, yên lặng nhìn cô, vành mắt hơi phiếm hồng, “Chậm rồi! Ngay từ mười phút trước, thời điểm đi qua khúc cua đó, bạo nổ đều đã xảy ra rồi!!”
… Mặt đất khi đó, là thật sự đang rung chuyển, khoảng cách này, tương đương với xảy ra động đất cấp bốn, chẳng qua là lúc đó xe đột nhiên thay đổi, tình huống khẩn cấp, Tại Tư không phát hiện ra mà thôi.
「Thử địa biệt Yên Đan,
Tráng sĩ phát trùng quan.
Tích thì nhân dĩ một,
Kim nhật thủy do hàn.」[2]
Dịch thơ (Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1995)
“Đất này từ biệt Yên Đan,
Tóc đầu đứng ngược, máu hờn nóng sôi.
Người xưa khuất bóng đi rồi,
Ngày nay còn thấy nước trôi lạnh lùng.”
[2] Bốn câu thơ trên nằm trong bài thơ《Tiễn người ở sông Dịch》(Hán Việt: Vu Dịch Thủy tống nhân) do Lạc Tân Vương sáng tác. Bài thơ này miêu tả cảm nhận lúc tác giả ở sông Dịch tiễn bạn. Bài thơ cấu tứ khéo léo, ngôn ngữ hàm súc, ngụ ý sâu xa, tình cảm mãnh liệt, giọng văn thê lương.
Hơn mười phút trước, Chu Giác Sơn và Tại Tư lái xe rời khỏi thôn trại, mấy chục tên mã tử đều vác súng vác đao đuổi theo.
Hồ Nhất Đức vừa mới nói chuyện điện thoại với trùm buôn ma túy ở vùng khác, để điện thoại xuống, còn không biết là đang xảy ra chuyện gì.
Triệu Tuấn đúng lúc đẩy cửa đi vào.
“Bên ngoài ồn áo cái gì? Loạn thất bát tao [3].”
[3] Loạn thất bat tao: mô tả sự rối loạn, vô tổ chức.
Triệu Tuấn đóng cửa lại, “Không có gì, hình như là hàng lại bị rối loạn thôi.”
Hồ Nhất Đức gật đầu, có chút ghét bỏ nhìn nhìn Triệu Tuấn, “Vậy mày vào đây làm gì?”
Triệu Tuấn nhìn ông ta, hơi nở nụ cười, “Quen biết nhiều năm như vậy, tặng ông một phần lễ vật.”
…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận