Chu Hạo lộ rõ vẻ vui mừng trong mắt.
Năm mươi ngàn tệ, đối với gia đình hắn mà nói đã là một khoản tiền lớn rồi.
“Tôi đã lấy được 19 điểm cống hiến, còn có hai mươi ngàn tiền thưởng.”
“Tôi thì lấy được 24 điểm cống hiến cũng với bốn mươi ngàn tiền thưởng.”
…
Mọi người xung quanh lần lượt lên tiếng, khuôn mặt của các nguyên khí giả đều tràn đầy nụ cười.
Một quyển bí tịch cơ sở của Nguyên Khí Xã chỉ cần 10 điểm cống hiến, họ đều có thể trao đổi được.
Trước đây khi họ tham gia Nguyên Khí Xã chỉ được lựa chọn miễn phí một quyển, cho dù trong lòng muốn thứ khác cũng không thể nào trao đổi được.
“Không biết ai là người phân xét trận chiến lần này?”, Chu Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Thành tích và biểu hiện chiến đấu của họ nhất định có người đang đánh giá, chỉ là không biết những người đó rốt cuộc đang ở đâu?
“Được rồi, tất cả phần thưởng đều đã được phát xong, bởi vì đây là trận chiến đầu tiên, nên phần thưởng của tất cả mọi người đều vô cùng phong phú, tổ đánh giá trận sau sẽ không hào phóng như vậy nữa đâu. Được rồi, nhiệm vụ lần này đã hoàn toàn kết thúc.”, Vương Nguyên nói.
Ánh mắt của đông đảo cường giả không ngừng nhìn về phía khu vực chiến đấu đầy rẫy vết tích, trên mặt họ thể hiện đủ loại biểu cảm, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Có điều, sau khi trải qua trận chiến hôm nay, mỗi người đều phát sinh những biến hóa.
Cuộc sống trước đây của họ hoàn toàn bình thường, cho dù đã thức tỉnh dị năng vẫn phải trải qua một cuộc sống bình thường như bao người khác, xung quanh không có nguy cơ gì, nhưng ở đây, họ lại mấp mé giữa bờ vực sinh tử, thậm chí còn có những người suýt tử vong.
Tâm tình của họ tất nhiên sẽ có sự khác biệt rất lớn so với lúc vừa đến đây.
“Ngô Lâm, bây giờ chúng ta rời đi thôi.”, Vương Nguyên nhìn Ngô Lâm nói.
“Ừm, mong đợi sự hợp tác lần sau của bộ đội chúng ta với thành viên Nguyên Khí Xã thành phố Vu.”, Ngô Lâm cười nói.
Vương Nguyên và Ngô Lâm nói với nhau vài câu, sau đó quay người, sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc nói: “Tất cả mọi người lên xe, quay trở về thành phố Vu.”
Xe nhanh chóng được lái đến, dừng lại trước mặt mọi người.
“Kết thúc rồi.”
“Tôi thấy những trận chiến như này mới là chuyện chúng ta nên làm, vừa có thể lấy được điểm cống hiến và tiền thưởng, vừa có thể đổi lấy nhiều tài nguyên hơn, bản thân cường đại hơn.”
“Đúng vậy, ở trận chiến trước đó, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.”
“Vậy là do mọi người chưa gặp phải nguy cơ mà thôi, có huấn luyện viên Vương Nguyên ở đây, chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm chí mạng gì, cho dù phải chiến đấu với động vật biến dị cường đại, thì chúng ta cũng không phải thực sự lo lắng gì cả. Nếu như là mọi người gặp phải nguy cơ một mình thì cảm giác lúc đó sẽ như thế nào?”
…
Mọi người tranh luận nhỏ tiếng, trong mắt một vài người hướng đến việc dựa vào thực lực bản thân, truy sát hung thú biến dị, lấy được điểm cống hiến và tiền thưởng, đây hoàn toàn là con đường mà cường giả nên đi.
Có một vài người lại nghĩ đến việc gặp phải nguy cơ thì phải chiến đấu, không thể nào cứ mãi an toàn được. Con đường của cường giả cũng không dễ đi đến như vậy.
Cách nghĩ của mỗi người không giống nhau, có những người khát vọng đến trận chiến tiếp theo, có người chỉ hy vọng yên ổn.
Tất nhiên, họ chỉ mới chiến đấu với động vật biến dị lần đầu, suy nghĩ của họ vẫn còn rất non nớt.
Mọi người vào trong xe, xe bắt đầu khởi động, nhanh chóng tiến gần đến thành phố Vu.
Chu Hạo hướng mắt xa ngoài cửa sổ, bây giờ đã hơn mười hai giờ, chính là thời điểm mặt trời rạng rỡ nhất.
Khi họ đến vẫn đang là ban đêm, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể thông qua ánh sáng đèn yếu ớt để nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, bây giờ thì có thể hoàn toàn nhìn rõ được rồi.
Khắp nơi đều là đống hoang tàn, hố sụt sâu, cây cối đổ rạp, thậm chí ở một số nơi còn có màu đỏ, chính là màu của máu, chỉ là không biết rốt cuộc là thứ gì để lại thôi.
Rất nhiều thôn làng đã biến mất, trở thành một đống đổ nát, một số nơi vẫn còn tồn tại, nhưng gần như không thể nhìn thấy bất cứ bóng người nào, những người khác cũng đã di dời đi hết rồi.
Nông thôn bây giờ đã trở nên vô cùng nguy hiểm, cho dù không có nguy hiểm thì những người ở các vùng nông thôn khác cũng phải di dời.
Tất nhiên, chỉ là họ không nhìn thấy bóng người đối với những người dân trong thôn mà thôi, ở một số nơi Chu Hạo vẫn nhìn thấy những người đàn ông mặc quân phục, rất rõ ràng, họ là những người trong quân đội.
Thế giới thay đổi lớn, không ai biết được cự thú liệu có đang ẩn nấp sâu trong lòng đất hay không, nhất định phải chú ý phòng thủ.
Những thành viên Nguyên Khí Xã khác cũng hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng đổ nát trước mặt, không biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
So với nơi này, thì những cự thú công kích ở thành phố Vu quả thực không đáng để nhắc tới.
Đến khoảng bốn năm giờ chiều, xe cuối cùng cũng đã trở lại Nguyên Khí Xã thành phố Vu, tất cả mọi người đều đã tập hợp đầy đủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận