“Triệu Nham, Tiền Thắng, tôi không có cảm giác gì với các cậu cả. Các cậu đi đi, không cần phải vì tôi mà nảy sinh mâu thuẫn.” Phương Thanh nhíu mày nói.
Cô nhìn thấy Tiền Nhất, cũng nhìn thấy Chu Hạo, nhưng hoàn toàn không có vẻ hâm mộ hay lấy lòng gì.
“Phương Thanh, tôi...” Tiền Thắng còn muốn nói thêm gì nữa.
“Tiền Thắng, cậu không cần phải nhiều lời. Trong mắt tôi, chuyện cậu và Triệu Nham đánh nhau thật đáng cười. Còn Triệu Nham nữa, chẳng lẽ thái độ của tôi với cậu còn chưa đủ rõ ràng à? Tôi không thích cậu một chút nào, thế mà cậu vẫn cứ một mực quấn lấy tôi như thế.” Phương Thanh nói.
Vẻ mặt Triệu Nham hơi thay đổi, cậu ta siết chặt nắm đấm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Được rồi, đừng làm giáo viên khó xử nữa, mọi chuyện đến đây là kết thúc.” Phương Thanh nói xong thì nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Sắc mặt Tiền Thắng vô cùng khó coi. Cậu ta nhìn Triệu Nham, đang định nổi giận, nhưng nhìn thấy Chu Hạo đứng bên cạnh cậu ta thì lại nhịn xuống.
Tiền Thắng là em họ của Tiền Nhất, thực lực bản thân cũng gần tiếp cận đến Nguyên khí giả sơ cấp. Trong lòng cậu ta vô cùng cao ngạo, thế nhưng đến cả Tiền Nhất cũng không phải là đối thủ của Chu Hạo thì cậu ta cũng không dám trêu chọc Chu Hạo.
“Tiền Thắng, đi thôi.” Tiền Nhất lên tiếng, gật đầu với Chu Hạo một cái. Hôm qua cậu ta và Chu Hạo đi tới hai nơi khác nhau.
Triệu Nham ngẩng đầu lên nhìn Chu Hạo, cười khổ: “Chu Hạo, có phải tôi rất thất bại không?”
“Về lớp rồi nói.” Chu Hạo nhìn đám đông xung quanh, vỗ vai Triệu Nham một cái. Tỏ tình nhưng bị từ chối, loại cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào.
Triệu Nham về tới lớp, tinh thần vô cùng sa sút.
“Cậu thực lòng thích Phương Thanh à? Chẳng phải hai người mới quen nhau chưa được bao lâu sao? Có thể đó chỉ là cậu nhất thời rung động mà thôi.” Chu Hạo nhìn dáng vẻ chán nản của Triệu Nham thì khuyên nhủ: “Nếu như Phương Thanh đã từ chối cậu rồi thì cậu việc gì phải kiên trì nữa?”
“Chu Hạo, cậu không biết đâu, thực ra tôi quen Phương Thanh từ thời tiểu học.” Triệu Nham lắc đầu.
“Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, cũng có thể gọi là mối tình đầu của tôi. Nhưng mà khi lên cấp ba thì chúng tôi lại học hai trường khác nhau, tôi cứ tưởng thế là không gặp lại cô ấy được nữa, nhưng không ngờ sau này cô ấy lại chuyển đến trường cấp ba Nhất Trung chúng ta. Sau khi gặp lại cô ấy tôi đã rất vui, tôi chưa bao giờ quên cô ấy cả, nhưng trong mắt cô ấy, tôi vẫn giống như cậu nhóc hồi nhỏ, lúc nào cũng ngây thơ ngốc nghếch.”
Chu Hạo im lặng, chuyện tình cảm đúng là khó mà nói rõ được.
Nhưng mà nhắc đến chuyện chuyển trường, gần đây đúng là có rất nhiều học sinh mới gia nhập trường cấp ba Nhất Trung. Chuyện này là do trường cũ của bọn họ bị động vật biến dị ảnh hưởng, thế nên học trường cũ không còn an toàn nữa.
“Tôi sẽ không từ bỏ đây, bị từ chối không có nghĩa là không còn cơ hội. Cô ấy là mối tình đầu của tôi, tôi nhất định phải theo đuổi được cô ấy.” Triệu Nham nói, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
“Tôi ủng hộ cậu.” Chu Hạo nói.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới Đồng Dao, trong mắt nhất thời xuất hiện một chút dịu dàng.
Thời gian tự học nhanh chóng kết thúc, Chu Hạo vẫn dựa theo tiết tấu học tập của mình để cải thiện kiến thức.
Chi dù như thế nào đi nữa thì học thêm nhiều kiến thức cũng là chuyện cần thiết.
Chờ đến khi học xong tiết học thứ ba thì trong lớp lại vang lên những tiếng kinh hô.
“Lại có thế lực mới xuất hiện!”
“Ngoại trừ Nguyên Khí Xã, còn có thể lực khác sao?”
“Đúng vậy, chỉ cần gia nhập những thế lực này là sẽ lập tức có 100.000 tiền thường. Sao những thế lực này giàu vậy?”
...
Những lời bàn tán không ngừng vang lên.
“Có chuyện gì thế?” Chu Hạo không hiểu gì, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra tra xét tin tức.
Chu Hạo vừa mở điện thoại lên thì đã nhìn thấy mấy tin tức ở ngay trang đầu.
“Thành lập tổ chức Nguyên khí giả Đạo pháp quán.”
“Thành lập tổ chức Nguyên khí giả liên minh Huyền Mạc.”
Hai tin tức được tung ra cùng lúc, cả hai thế lực này đều thuộc về Hoa Hạ.
“Nguyên Khí Xã thế mà lại cho phép tổ chức khác xuất hiện ở trong khu vực Hoa Hạ?” Ánh mắt của Chu Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn biết Nguyên Khí Xã do phía trên thành lập ra, chuyện lần trước bọn họ hợp tác với quân đội ở thôn Chu Gia đã chứng minh điều đó.
Theo Chu Hạo nghĩ thì chỉ có một Nguyên Khí Xã để quản lý các Nguyên khí giả trong Hoa Hạ, như thế mới ổn định.
Không ngờ lúc này lại xuất hiện thêm hai tổ chức khác.
Chu Hạo ấn đọc tin tức, đọc xong thì ánh mắt hơi lóe lên.
“Một trong số những người thành lập Đạo pháp quán là Kiếm Tiên!” Chu Hạo chấn động.
Kiếm Tiên chính là cường giả Thiên nguyên cảnh, có thể bay lượn trên không trung, đối đầu được với đạn hạt nhân!
“Chẳng trách!” Chu Hạo lập tức hiểu rõ.
Kiếm Tiên có thể đối chọi được với đạn hạt nhân, điều này chứng tỏ trên Trái đất này gần như không có thứ gì có thể giết được ông ta, trừ khi là rất nhiều đạn hạt nhân đồng thời phát nổ. Nhưng tất nhiên là Kiếm Tiên cũng sẽ không đần độn đến mức đi vào giữa trung tâm một đống đạn hạt nhân.
Thế nên, lực ảnh hưởng của Kiếm Tiên còn đáng sợ hơn đạn hạt nhân rất nhiều, quốc gia cũng không muốn gây thù chuốc oán với ông ta.
Nhưng đây cũng chỉ là Chu Hạo phỏng đoán như vậy thôi, còn mọi chuyện có phải như vậy thật hay không thì hắn cũng không biết.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận