Dọc đường đi hai người đều không nói lời nào, quần áo Mạnh Phất Yên làm xong để trong túi, Cố Đình Chi cầm trong tay, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt không hiểu.
Trở về rửa mặt xong, Cố Đình Chi lại đến phòng làm việc bận rộn một lát, thấy đêm đã khuya, Mạnh Phất Yên bưng cốc sữa nóng đến phòng làm việc.
“Đều đã muộn như vậy, công việc còn chưa làm xong ư?”
Thấy cô tiến vào, Cố Đình Chi ngẩng đầu, lộ ra tươi cười: “Sao lại tới đây? Còn chưa ngủ à?”
Mạnh Phất Yên bất đắc dĩ: “Em nghe nói mọi chuyện giải quyết xong, sợ trong lòng anh khó chịu, lo lắng cho anh!”
Tươi cười trên mặt Cố Đình Chi càng thêm dịu dàng, đẩy công việc trong tay sang một bên, vươn tay về phía cô, nhận lấy cốc sữa trong tay cô đặt lên bàn, kéo cô ngồi lên chân mình.
“Không phải là anh đã nói đừng lo lắng cho anh sao? Chuyện của mẹ và anh cả anh thật sự rất đáng tiếc, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, anh không đến mức vì chuyện này mà buồn bực không vui.”
Mạnh Phất Yên ôm cổ anh, giọng nói dịu dàng:
“Em biết! Nhưng mà em là vợ anh, sao có thể không lo lắng được! Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc đúng không? Bên Cố gia nói thế nào?”
Cố Đình Chi nghịch ngón tay cô, giọng nói hơi buồn bực, cũng có châm chọc không dễ phát hiện ra:
“Tuy cảm thấy anh ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng vẫn im lặng. Ông nội kia của anh, chuyện khác không được tốt lắm, lực ảnh hưởng vẫn có, nếu ông ta không lặng im, anh đã không thể giải quyết thuận lợi như vậy.”
Việc này đời trước anh từng làm, đã sớm nhận rõ những người này, thực ra trong lòng không có quá nhiều gợn sóng.
Một đời này có rất nhiều chuyện đã đẩy nhanh tiến trình, anh còn trẻ tuổi đã trở thành người thắng cuối cùng, nhưng dù chiến thắng có đẹp đẽ đến đâu, anh cả và mẹ anh đều không thể trở về được, tiếc nuối, chắc chắn sẽ có.
Nhưng mà dường như cô gái nhỏ này đặc biệt đau lòng mình!
Cố Đình Chi nhìn người trong lòng, trong tươi cười còn kèm theo chút xấu xa: “Thực ra anh vẫn rất đau lòng, hay là, em an ủi anh đi?”
Mạnh Phất Yên lập tức nói: “Có thể! Anh muốn gì?”
Cố Đình Chi dựa đầu vào vai cô, cố nén cười: “Sinh con cho anh đi, trên đời này anh ngoại trừ em ra thì không có người thân nào, thật đáng thương, cũng không có ai yêu anh.”
Mạnh Phất Yên: “…”
Anh uống hết cốc sữa nóng trên bàn, ôm người đứng dậy.
Người tham gia quân ngũ sức lực đủ mạnh, ôm người hơn 50 cân ngồi dậy, không tốn sức một chút nào.
“Đi, chúng ta đi sinh con đi.”
Mạnh Phất Yên: “…”
Cô cũng không truy hỏi Cố Đình Chi kế tiếp sẽ xử lý Cố Đào thế nào, bởi vì cô biết, tạm thời Cố Đình Chi sẽ không động vào Cố Đào.
Đó là cha ruột anh, nếu như ngay cả cha ruột đều động, danh tiếng tốt hiện tại của anh sẽ xấu đi, con đường làm quan của anh cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Đều đã đến bước này, bởi vì Cố Đào mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, không đáng!
Khi ông cụ Cố còn sống, có lẽ anh sẽ không động vào Cố Đào, để ông ta an ổn về hưu.
Còn sau khi ông cụ Cố qua đời, Cố Đào sẽ có kết cục gì, vậy thì khó mà nói, đến lúc đó địa vị của Cố Đình Chi đã ổn định.
Kiếp trước cuối cùng Cố Đào cũng bị Cố Đình Chi thu thập, khi ra tay không nương tay chút nào, giống như lúc trước, khi anh cả anh chết Cố Đào không để ý chút nào.
Cửa phòng đóng lại, bóng đêm càng sâu hơn, cửa sở mở ra một chút cho thông gió, từng cơn gió mát thỉnh thoảng thổi vào, khiến từng tầng tấm rèm chậm rãi bay lượn.
Thời tiết đầu mùa đông, bên ngoài đã rất lạnh, nhưng mà bên trong nhiệt độ lại vừa vặn.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, là cô gái da thịt nhẵn nhụi trắng nõn.
Tay Cố Đình Chi vuốt ve từng tấc sau lưng cô, đôi mắt si mê.
Mạnh Phất Yên nằm sấp trên giường, quay đầu, trong lúc ý loạn tình mê có thể nhìn thấy, chỉ có lồng ngực lên lên xuống xuống của người đàn ông.
Phía trên phủ kín mồ hôi, từng giọt rơi xuống rơi lên sau lưng cô, cùng mồ hôi của cô trượt vào ga trải giường.
Người cô thích hai đời ở ngay trước mắt, thật tốt!
“Mẹ nói, anh ba sắp kết hôn, ngày mai em ừm…”
Cô vốn định nói hôn sự của Lục Tinh Minh đã định, mẹ bảo ngày mai cùng nhau đi mua đồ, ngày mai cô phải dậy sớm, đừng ầm ĩ đến quá muộn.
Kết quả người đàn ông trên người lại càng ra sức, ý thức của cô tan rã, không thể nói được một câu.
“Anh ba cũng sắp kết hôn sao? Vậy anh càng phải cố gắng hơn nữa, nếu không thì đứa bé sinh ra sẽ muộn hơn con bọn họ, sao có thể làm lão đại?”
Mạnh Phất Yên: “…”
(Toàn hoàn văn)
(Hoàn)
Cảm ơn các bạn độc giả đã dành thời gian theo dõi truyện trong suốt thời gian vừa qua.
Hẹn gặp lại các bạn trong các dự án tiếp theo của team.
Mong nguyện vọng của mọi người đều được như ý.
Hữu duyên gặp lại.
…….
-END-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận