Dịch: Hoangforever
Bên vách tường, Chu Đệ đang dỏng tai nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, tay vô thức chống lên bàn, khi nghe thấy Khương Tinh Hỏa nói câu "lời lẽ dọa người" kia, lông mày khẽ nhíu chặt lại.
“Hòa bình tước phiên, cung dưỡng tông thất.”
Tám chữ chiến lược tước phiên này, là do Chu Đệ và Đạo Diễn đã dày công khảo cứu, lật giở sử sách các triều đại, cẩn trọng luận chứng mà đưa ra, tuyệt đối là biện pháp khả thi.
Giống như Tống Thái Tổ, ý tưởng của Chu Lệ và Đạo Diễn là, vừa muốn giữ danh tiếng cho mình, vừa muốn tước phiên, lại phải duy trì sự ổn định của Đại Minh.
Nguyên nhân rất đơn giản, giống như Khương Tinh Hỏa đã nói.
Thứ nhất, dù viện bất cứ lý do gì, bản chất của Chu Đệ là phiên vương làm phản, cướp đoạt ngôi báu. Danh tiếng của y vốn đã chẳng tốt đẹp gì rồi.
Nhưng Chu Đệ chưa từng có ý định phó mặc buông xuôi, ngược lại, y còn muốn trở thành một minh quân, lưu danh thiên cổ.
Vì thế, y tuyệt đối không thể để mình mang thêm cái tiếng xấu “giết hại tông thân’, giống như những bạo quân thời Nam triều - Bắc triều, bị đóng đinh trên cột nhục nhã của dòng lịch sử.
Thứ hai, phương Bắc vừa mới khôi phục chút nguyên khí nhờ vào chính sách dưỡng dân thời Hồng Vũ, thế nhưng đã bị chiến loạn tàn khốc của cuộc "Tĩnh Nan chi biến" đánh cho tan nát.
Khi Đại Minh mới dựng nước, Đại tướng quân Từ Đạt bắc chinh, những vùng đất Sơn Đông, Hoài Bắc – nơi đồng ruộng phì nhiêu, sông ngòi tươi tốt – của người Hán, đã sớm bị bọn quyền quý Mông Cổ đuổi ra khỏi nhà, đất canh tác cũng bị đổi thành bãi chăn ngựa...
Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ về sự cai trị của hai triều Kim, Nguyên đối với người Hán ở phương bắc.
Bắt đầu từ triều Kim, số lượng người Hán ở Hà Bắc, Trung Nguyên, Sơn Đông bắt đầu suy giảm mạnh, đến triều Nguyên thì dân sinh càng thêm điêu tàn. Thậm chí nhiều thành lớn nổi tiếng còn bị người Mông Cổ phá hủy đến tường thành cũng không còn.
Rất nhiều trận đánh trong “Tĩnh Nan chi biến” của Chu Đệ cũng nhờ thế mà có cơ hội.
Phần lớn thành trì được đánh dấu trên bản đồ chỉ còn là hư danh, thực tế đều là nơi "không thành không hào" (không có tường thành, không có hào nước);
Chính bởi vậy, ngoại trừ các trọng trấn quân sự như Tế Nam, Đức Châu, Trấn Định ra, thì các nơi khác đều không thể cố thủ. Đôi bên mới liên tục xảy ra những cuộc đại chiến ngoài đồng bằng với quy mô cực lớn, trận chiến vô cùng thảm liệt, khiến dân số phương Bắc lại thêm một lần nữa sụt giảm nghiêm trọng.
Trong khi đó, tám phiên vương trấn thủ biên ải – ngoại trừ Chu Đệ là Yên Vương và Ninh Vương bị ép buộc liên kết lại – thì sáu vị còn lại hiện vẫn đang là tuyến phòng ngự đầu tiên chống lại Bắc Nguyên, trong tay vẫn nắm giữ tổng cộng hơn mười vạn binh mã.
Một động thái tước phiên bất cẩn, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Tóm lại, phương Bắc đã bị đánh thành một vùng đất trắng.
Và Chu Đệ tuyệt đối không cho phép các phiên vương vì bất mãn với việc hắn tước phiên, mà liên kết lại gây ra một cuộc “Loạn Thất Quốc” hay “Loạn Bát Vương” lần nữa.
Và cũng chỉ có dùng biện pháp ‘cung dưỡng tông thất’ mới có thể hòa bình tước phiên được. Đồng thời dùng vũ lực triều đình làm răn đe, như vậy mới có thể khiến các phiên vương ngoan ngoãn nghe lời, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không Đại Minh, nhất định phải trả một cái giá đẫm máu!
Nhưng hiện tại xem ra, một thư sinh như Khương Tinh Hỏa, lại dám xem thường mưu lược của Chu Đệ và Đạo Diễn?
Thậm chí còn buông lời ngông cuồng rằng “hòa bình tiêu phiên sẽ khiến quốc vận Đại Minh ngắn đi một đoạn”?
Thật là hoang đường đến cực điểm!
Lẽ nào Khương Tinh Hỏa lại còn lợi hại hơn y – một bậc Cửu Ngũ chi tôn đã thân chinh đánh thiên hạ? Và còn hơn cả Đạo Diễn – một bậc kỳ nhân đã tung hoành âm mưu quyền biến suốt mấy chục năm?
Kỷ Cương tất nhiên không biết những suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng Hoàng đế.
Nhưng thấy sắc mặt Chu Đệ không vui, mi tâm nhíu chặt, hắn lập tức quỳ rạp xuống, run rẩy bẩm rằng:
“Bệ hạ! Khương Tinh Hỏa kia là kẻ giỏi ngụy ngôn mê hoặc lòng người, toàn nói lời bậy bạ. Xin Người chớ tin hắn!”
Chu Đệ lại khoát tay, ngăn Kỷ Cương lại, rồi bước đến bên bàn, trầm giọng nói:
“Cứ để hắn tiếp tục nói. Trẫm cũng muốn nghe xem, Khương Tinh Hỏa rốt cuộc dựa vào đâu mà dám nói hòa bình tiêu phiên sẽ khiến quốc vận Đại Minh ngắn đi một đoạn.”
“Nếu hắn không thể nói rõ ràng rành rọt...”
Kỷ Cương lập tức cúi đầu đáp:
“Vi thần hiểu ý!”
Mà lúc này, Khương Tinh Hỏa vẫn đang nằm dưới gốc cây xiên vẹo, hoàn toàn không hề hay biết Chu Đệ đã nổi lên sát tâm.
Tất nhiên, cho dù có biết đi chăng nữa, hắn cũng chỉ cười mà nói:
“Cầu xin ngài đấy, mau giúp ta chặt đầu ta đi, nhanh hộ cái!”
----
Chú thích:
1. Trọng trấn = Thành trì trọng yếu hoặc Khu vực trọng yếu.
Giải nghĩa từng từ
"Trọng" (重): quan trọng, nặng nề, có giá trị cao.
"Trấn" (镇): nghĩa gốc là "trấn thủ", "trấn giữ" — ám chỉ thành trì, vùng lãnh thổ được quân sự hoặc chính trị kiểm soát.
Tóm lại: Trọng trấn là thành phố, vùng đất, hoặc vị trí chiến lược đặc biệt quan trọng, thường là trung tâm quân sự, chính trị, kinh tế hoặc giao thông trong một khu vực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận