Dịch: Hoangforever
"Ừm?"
Chu Đệ ở phòng bên, sắc mặt khẽ trở nên ngưng trọng.
Chung quanh, đám Cẩm y vệ đã sớm quỳ rạp trên đất, không dám phát ra nửa tiếng động.
"Có lẽ... thật sự sẽ xảy ra?"
Chu Đệ lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc khó nhận ra.
Tiến hành “Tước phiên”, chẳng khác nào tự tay xóa bỏ ba đường cứu mệnh mà phụ thân hắn - Chu Nguyên Chương - đã khổ tâm lưu lại cho Đại Minh!
Từ ngày “khởi binh Tĩnh Nan” đến nay, phong ba bão táp nào mà hắn chưa từng trải qua. Vậy mà giờ phút này, tâm trạng Chu Đệ lại xuất hiện sự bất an chưa từng có.
Chu Đệ ngửa đầu, dường như muốn xuyên qua mái nhà, nhìn xem phụ thân hắn, Chu Nguyên Chương, có phải đang ở trên trời nhìn mình hay không.
Từ nhỏ Chu Đệ đã sùng bái phụ thân hắn, Chu Nguyên Chương. Vì muốn trở thành một đại anh hùng như phụ thân mình, hắn miệt mài học hành, chinh chiến sa trường.
Nhưng sau khi hao tâm tổn sức, giành được ngôi vị ấy, hắn mới chợt nhận ra rằng, mình đã xem thường trí tuệ của phụ thân.
Chu Đệ nhất thời thất thần, trong đầu hiện ra một cảnh tượng.
Phụ thân Chu Nguyên Chương của hắn đứng sừng sững trước mặt hắn, còn hắn thì quỳ rạp dưới đất, bị chỉ thẳng vào mũi mà mắng không tiếc lời:
"Ngươi đánh trận giỏi, có bản lĩnh một đường giết đến Nam Kinh đăng lên ngôi hoàng đế.Nhưng ngươi dù có giỏi đánh đến đâu, 100 năm, 200 năm, 300 năm sau, ngươi dám chắc rằng Đại Minh vẫn còn đủ sức chống đỡ không?"
“Dời đô Bắc Bình, nếu nhà họ Chu của chúng ta bị kẻ địch quét sạch thì sao?"
"Quên mất đại ca của ngươi đi Tây An làm gì rồi à? Chẳng phải là vì tìm cho Đại Minh một đô thành có địa thế hiểm trở, núi sông che chắn hay sao?"
"Quên hết lời dạy của ta rồi à? Phàm làm việc, phải lo xa thì mới vững, không lo xa sẽ tất bại. Cầm binh hành quân, trước tiên phải tính đến thất bại, chứ không phải chỉ nghĩ đến việc thắng lợi!"
"Ba đường cứu mạng mà ta để lại cho Đại Minh, nay lại bị ngươi, đứa con nghịch tử này, tự tay xóa bỏ!"
Những lời quát mắng của Chu Nguyên Chương vang vọng trong tâm trí hắn, như sét đánh ngang tai khiến Chu Đệ thất thần hồi lâu, chỉ cảm thấy huyết khí cuộn trào, cổ họng trào lên vị tanh ngọt.
Chu Đệ muốn biện bạch với Chu Nguyên Chương chỉ tồn tại trong đầu hắn, thế nhưng lời đến bên miệng lại bị nghẹn lại, chỉ còn im lặng.
Theo như phân tích của Khương Tinh Hỏa, ba đường cứu mạng mà Chu Nguyên Chương lưu lại cho Đại Minh — từ việc bố trí binh lực, chế ước lẫn nhau, thậm chí cả hai vùng bình nguyên rộng lớn Lưỡng Hà và Lưỡng Hoài do triều đình trực tiếp quản lý làm vùng đệm, tổng thể bố trí có thể nói là không có sơ hở.
Tuy tiểu tử Chu Doãn Văn đã tự tay mở đầu cho việc "tước phiên", bãi bỏ những phiên vương trấn giữ hai phòng tuyến Hoàng Hà và Trường Giang, giúp Chu Đệ khi nổi binh Tĩnh Nan không phải đối mặt với sự ngăn cản của các phiên vương trên hai tuyến này.
Thế nhưng điều này chẳng phải cũng có nghĩa là, nếu tước phiên, sau này Đại Minh sẽ phải đối mặt với sự xâm lược của dị tộc hay sao? Và dị tộc cũng sẽ trực tiếp đi theo con đường mà hắn -Chu Đệ - phụng thiên Tĩnh Nan mà thẳng xuống Nam Kinh hay sao?
Một khi ba phòng tuyến này bị phá hủy, Đại Minh sẽ chẳng còn gì để ngăn cản kẻ thù tiến thẳng tới Nam Kinh, theo đúng con đường mà hắn, Chu Đệ, đã từng dùng để phát động Tĩnh Nan?
Chỉ cần ba phòng tuyến này còn tồn tại dù chỉ một ngày, Đại Minh vĩnh viễn không thể bị dị tộc tiêu diệt. Dù hậu thế đế vương có bất tài vô năng, thì cũng luôn còn cơ hội chống đỡ.
Chu Đệ vốn tưởng rằng Khương Tinh Hỏa chỉ là một kẻ thường dân có chút kiến thức, nhưng sau khi nghe xong những lời này mới phát hiện ra, quyết định của hắn về tương lai, quả thực có khả năng đã sai lầm!
Khương Tinh Hỏa không những chỉ ra những thủ đoạn mà cha hắn - Chu Nguyên Chương - đã để lại, mà còn có thể đoán trước được việc tước phiên, dời đô sẽ xảy ra trong thời gian hắn tại vị!
Năng lực này tuyệt đối không phải là thứ mà người "có chút kiến thức" bình thường có thể sở hữu!
Một cơn sóng ngầm đột nhiên dâng trào lên trong lòng Chu Đệ.
Nhưng hắn là ai?
Hắn dù sao cũng là Vĩnh Lạc Đại Đế, người sinh ra trong khói lửa chiến tranh, nửa đời rong ruổi binh đao, tâm chí đã sớm được rèn giũa đến vô cùng kiên định.
Chu Đệ chỉ thoáng trầm mặc một lúc, rồi sau đó mạnh mẽ đứng dậy.
Trong ánh mắt hắn,
Chiến ý bùng cháy hừng hực!
Hai nắm đấm của hắn siết chặt lại, các khớp xương kêu răng rắc, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Một cảm giác hưng phấn khó tả tràn ngập trái tim hắn, tựa như tìm lại được cảm giác chinh phạt sa trường năm xưa!
"Giữ nước không phải ở hiểm trở núi sông!"
"Nếu ba đường cứu mạng hữu dụng, trẫm còn ngồi đây làm gì?"
"Ba đường cứu mạng, trẫm đã hủy rồi, vậy thì tìm ra phương pháp tốt hơn!"
"Đám con cháu Hậu bối nếu vô năng như Kiến Văn, vậy thì kể cả có thêm ba đường cứu mệnh thì có ích gì?"
"Dời đô về Bắc, không phải là Đại Minh ta gần dị tộc hơn, mà là dị tộc gần Đại Minh ta hơn!”
"Giặc có thể đến, vậy thì trẫm cũng có thể đến!"
"San phẳng sân nhà chúng! Quét sạch sào huyệt của chúng!"
"Trẫm phải nhổ tận gốc hậu họa cho Đại Minh!"
"Phụ hoàng, nhi thần sẽ khiến người thấy, chiếc long ỷ này vốn là nên do nhi thần ngồi!"
Nhìn phản ứng của Chu Đệ, Kỷ Cương âm thầm thở dài một tiếng trong lòng:
"Đây mới là bệ hạ mà thần quen biết!"
----
Chú thích:
* Phụng thiên có nghĩa là “Tuân theo mệnh lệnh của Trời” hoặc “vâng mệnh Trời".
Đây là một cách nói rất trang trọng trong bối cảnh quân sự hoặc khởi nghĩa ở Trung Quốc cổ đại, nhất là khi hành động của người đó là để biện minh rằng mình có chính danh, không phải làm loạn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận