Dịch: Hoangforever
Đại Thiên Giới Tự, nguyên danh là Đại Long Tường Tập Khánh Tự.
Tự viện này được xây dựng vào năm Thái Định thứ 2 của triều Nguyên.
Sau khi Chu Nguyên Chương khai quốc, đổi tên thành "Đại Thiên Giới Tự", đảm nhận trọng trách biên soạn “Nguyên Sử” và huấn luyện lễ nghi cho các sứ thần triều cống.
Đến năm Hồng Vũ thứ 21, chùa bị thiêu hủy trong một trận hỏa hoạn, vì thế được di dời tới núi Phượng bên ngoài Cửa Tụ Bảo và trùng kiến lại.
Đại Thiên Giới Tự có quy mô rộng lớn, điện vũ nguy nga, bao gồm Kim Cang điện, Thiên Vương điện, Chính Phật điện, Chung Lâu, Tỳ Lô Các cùng nhiều công trình khác, địa vị siêu quần trong giới Phật giáo Đại Minh.
Để quản lý tăng đạo thiên hạ, Chu Nguyên Chương đặt ra Tăng lục ty trực thuộc Lễ bộ, phụ trách việc cai quản chùa chiền và tăng nhân trong toàn quốc.
Còn trụ sở của Tăng lục ty thì đặt ngay tại Đại Thiên Giới Tự.
Nói cách khác, Đại Thiên Giới Tự chính là cơ quan thay mặt hoàng gia chấp chưởng việc quản lý Phật giáo.
Vậy hiện nay ai là tăng nhân có địa vị cao nhất trong thiên hạ?
Tất nhiên là Đại sư Đạo Diễn, người được cả triều lẫn dã ca ngợi là "Hắc Y Tể Tướng".
*Hắc y tể tướng: Tể tướng áo đen.
*Dã: dân gian
Dưới sự hộ tống nghiêm mật của đại đội giáp sĩ, Chu Đệ lòng đầy nghi hoặc, đã đến trước cửa Đại Thiên Giới Tự, từ trên xe ngựa bước xuống.
Khi ấy, là vào buổi chiều. Ánh nắng hè len lỏi qua tán lá, rải xuống mặt đất những tia sáng ấm áp và dễ chịu.
Chu Đệ đứng bên vệ đường, ngẩng đầu nhìn lên.
Đại Thiên Giới Tự tọa lạc trên đỉnh núi Phụng, với hàng nghìn bậc thang nối liền lên tận đỉnh.
Từ vị trí của hắn, còn cách tòa Phật điện gần nhất hơn 800 bậc thang nữa.
Mây mù lượn lờ quanh núi, chim hót hoa thơm, cảnh sắc tựa như tiên cảnh.
Nhưng trong lòng Chu Đệ, cảnh đẹp ấy lại như ảo như mộng.
Từ lúc Chu Đệ bước vào ngục chiếu đến giờ, đầu óc của hắn chưa từng được yên tĩnh.
Những lời Khương Tinh Hỏa nói liên tục trùng kích vào đầu óc hắn, khiến đầu óc hắn nghĩ ngợi lung tung, dẫn đến thân thể có chút mệt mỏi.
Lúc này, đến Đại Thiên Giới Tự, Chu Đệ ngược lại duỗi người một cái, men theo con đường đá xanh mà đi lên.
Dưới tán cây bên tháp chuông, một lão tăng khoác áo cà sa màu đen đích thân ra đón.
"Đại sư."
Chu Đệ khẽ gật đầu chào.
Đạo Diễn chăm chú quan sát Chu Đệ hồi lâu, rồi mỉm cười nói:
"Bệ hạ có tâm sự sao? Phong cảnh Đại Thiên Giới Tự đẹp đẽ như vậy, chi bằng lão nạp cùng hoàng thượng lên cao đón gió, giải sầu."
"Vậy cũng được."
Trên lầu chuông, Chu Đệ và Đạo Diễn ngồi đối diện nhau.
Đạo Diễn thần sắc ung dung, chậm rãi đun trà.
Nước trà sôi lục bục, bốc lên từng đợt khói nóng, hắn dùng muỗng nhẹ nhàng múc lấy rồi rót vào chén trà.
"Trà này mới hái. Cây cổ thụ năm nay chỉ được hai lượng sáu tiền."
Đạo Diễn đẩy chén trà bốc hơi nghi ngút đến trước mặt Chu Đệ.
Chu Đệ nâng chén, khẽ ngửi hương trà thanh khiết, tán thưởng:
"Quả nhiên thơm ngát."
Tiếp đó, hắn nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy hương thơm nồng đậm lan tỏa khắp khoang miệng, dư vị vô cùng, không kìm được mà uống liền ba bốn ngụm.
Đợi đến khi hắn đặt chén xuống, chỉ thấy nước trà đã cạn đáy, chỉ còn lại một vệt nước mỏng manh không đáng kể.
Đạo Diễn khẽ gật đầu, cười nói:
"Bệ hạ, giờ ngài đã bình tĩnh lại rồi chứ?"
Chu Đệ gật đầu:
"Quả thật là vậy,tâm tình của trẫm đã bình ổn không ít."
Nói xong, Chu Đệ kể lại toàn bộ những chuyện đã gặp phải ở Ngục chiếu hôm nay, cùng với hai hậu họa mà Khương Tinh Hỏa đã nói về việc "hòa bình tước phiên, cung dưỡng tông thất" của hắn.
Vừa nghe xong hậu họa thứ nhất, chính là ba đường cứu mạng mà Chu Nguyên Chương để lại.
Thì thấy Đạo Diễn với sắc mặt vàng vọt, hình dáng như hổ bệnh kia, đôi mắt tam giác bỗng mở lớn lên, sát khí hiện rõ nơi đáy mắt.
"Kẻ này không thể khống chế, bệ hạ cớ sao không trừ đi?"
Chu Đệ lắc đầu:
"Khương Tinh Hỏa chỉ còn bảy ngày nữa là chết. Nếu trẫm muốn giết hắn, hôm nay giết hắn hay bảy ngày sau giết hắn, cũng chẳng có gì khác biệt."
"Ai!"
Đạo Diễn thở dài một tiếng:
"Bệ hạ đã để lời nói của Khương Tinh Hỏa làm lay động tâm trí rồi."
"Khương Tinh Hỏa không đủ để dao động tâm trí của trẫm. Chỉ là mỗi khi trẫm nghĩ đến tiên đế, lòng lại khó chịu vô cùng."
Chu Đệ trầm mặc, lại uống thêm một chén trà, đoạn hỏi:
"Đại sư, khanh nói xem, trẫm có thể trở thành một vị minh quân, có thể sánh vai cùng Đường Thái Tông trong sử sách như lời Khương Tinh Hỏa nói không?"
Đạo Diễn sắc mặt vàng vọt, tay nâng tay áo rộng của tăng bào, rót nước đầy ấm trà.
Sau đó, hắn chậm rãi vuốt râu, từ tốn đáp:
"Bệ hạ tuyệt đối không phải hôn quân bạo ngược, lại càng không phải kẻ ngu muội bất tài."
Nghe Đạo Diễn không trả lời thẳng thắn, Chu Đệ khẽ cười chua chát:
"Chỉ mong được như lời khanh nói."
---
Chú thích:
*Nguyên danh có nghĩa là tên ban đầu, tên gốc.
Cụ thể là:
"Nguyên" (原) = ban đầu, gốc.
"Danh" (名) = tên.
Vậy, "nguyên danh" chỉ tên gọi lúc đầu, trước khi bị đổi tên.
*Tự viện là từ Hán Việt, nghĩa như sau:
Tự (寺): Chùa, nơi thờ Phật.
Viện (院): Viện, cơ sở, nơi sinh hoạt tập thể.
Vậy, tự viện chỉ chung các ngôi chùa hoặc cơ sở Phật giáo, nơi có tăng nhân (sư tăng, sư ni) tu hành, tụng kinh, giảng pháp. Nói đơn giản, "tự viện" là cách gọi trang trọng, cổ điển để chỉ chùa chiền, nơi ở và tu tập của nhà sư.
*Trùng kiến là từ Hán Việt, có nghĩa như sau:
Trùng (重): Lại, lần nữa.
Kiến (建): Xây dựng.
Vậy, "trùng kiến" có nghĩa là xây dựng lại, tái thiết sau khi bị phá hủy, sụp đổ hoặc hư hại.
*Điện vũ là từ Hán Việt, có nghĩa như sau:
Điện (殿): Chỉ những công trình lớn, nguy nga, thường dùng để chỉ cung điện, chính điện trong hoàng cung hoặc chùa chiền.
Vũ (宇): Chỉ tòa nhà, mái nhà, công trình kiến trúc nói chung.
Ghép lại, "điện vũ" mang nghĩa các công trình kiến trúc to lớn, uy nghiêm, đặc biệt chỉ các điện, lầu, đài trong cung đình hoặc tự viện Phật giáo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận