Khán giả nhìn thấy cảnh này, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
"Đây là toa xe bỏ hoang, không cho hành khách vào."
Tiểu Lôi nói xong, đột nhiên hạ giọng.
“Nhưng tôi sẽ không nói cho người khác.”
Tiểu Lôi từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa.
“Tôi giúp anh mở cửa toa xe.”
Tiểu Lôi nói xong, đối với Chu Bạch lộ ra một nụ cười đáng sợ.
Nụ cười này gần như phá vỡ màn hình của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
Má ơi, quá làm người ta sợ hãi.
Chu Bạch vẫn có chút cảnh giác nhìn chiếc chìa khóa trong tay Tiểu Lôi.
Thật khó để không khiến mọi người nghi ngờ khi Tiểu Lôi đột nhiên chăm chú như vậy.
Trong thế giới truyện ma (Thế giới quái đàm), tốt nhất nên cẩn thận.
Thấy Chu Bạch còn có thắc mắc, Tiểu Lôi nhanh chóng tra chìa khóa vào ổ khóa.
"Cạch" một tiếng .
Cửa toa xe mở ra thật dễ dàng.
Sau khi Tiểu Lôi mở cửa, mỉm cười nhìn Chu Bạch. Trông giống như một chú cún con đã làm được điều tốt và đang chờ được khen ngợi.
Khán giả có chút choáng váng khi nhìn thấy điều này.
Cánh cửa này không phải quá dễ mở sao?
Chu Bạch sửng sốt một chút, nhưng lập tức bị mùi hôi thối đánh trúng, vội vàng bịt mũi lại.
Cửa toa xe mở ra, cảnh tượng bên trong xe hiện vào trong mắt Chu Bạch, thấy mỗi chỗ ngồi trong toa xe đều có vẻ hơi cũ kỹ.
Tiểu Lôi nói không sai, toa xe này hẳn là đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Nhưng nhìn vào bên trong, thực ra có một bàn chân lộ ra ở lối đi dưới ghế trước của toa xe.
Chu Bạch thấy thế, trong lòng lập tức nhảy dựng lên.
Hắn muốn quay lại xem phản ứng của Tiểu Lôi, nhưng khi nhìn lại phía sau, hắn phát hiện Tiểu Lôi đã rời đi.
Chu Bạch nhìn xem nơi đặt chân. Sau khi đấu tranh với những suy nghĩ trong lòng, cuối cùng hắn cũng bước vào toa xe.
Từng bước một hắn đã tới nơi có bàn chân.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ dưới gầm ghế là một thi thể đã chết từ lâu. Và mùi hôi thối mà hắn ngửi thấy đang tỏa ra từ xác chết này.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi muốn ói khi nhìn thấy cái chết của ông lão.
Chu Bạch cũng kìm nén phản ứng của mình và nhìn vào thi thể một cách cẩn thận.
Khi mắt hắn rơi xuống chân của xác chết, một tia sét lóe lên trong đầu hắn.
Điều 7 của Quy tắc B.
[Bác Lý bán đặc sản đi đứng không tốt lắm. ]
Trên tàu quả thực có một ông già chân tật nguyền.
Nói cách khác, người nằm đây chính là người bán hàng thực sự trên tàu.
Và người dì đó thực chất là một người bán hàng giả!
Rất có thể, ban đầu bà ấy là một hành khách.
Sau khi đi đến kết luận này, đầu óc Chu Bạch lập tức quay cuồng.
Nếu bà ấy là hành khách thì bà ấy cần phải xuống tàu.
Nhưng bây giờ lại có vấn đề.
Bà ấy nên xuống ở ga nào?
Nếu muốn biết bà ấy nên xuống ga nào thì ít nhất phải xác nhận xem bà ấy có bị ô nhiễm hay không.
Chu Bạch nhớ lại trạng thái của dì, cũng không nhớ bà ta có gì biến dị.
Tuy nhiên, để thận trọng, chưa thể dễ dàng đưa ra kết luận, phải gặp lại bà ấy một lát.
Chu Bạch nghĩ tới đây, bước ra khỏi toa xe.
Vấn đề bây giờ là tìm dì trước.
Chu Bạch đang trốn trong nhà vệ sinh, nghe tiếng động liền nhớ tới dì đang đẩy xe về phía lối đi bên phải.
Thế là hắn đi dọc theo lối đi bên phải đến cuối. Tiếc là dọc đường không gặp được người dì ấy.
Kỳ quái.
Nếu đi theo hướng này sẽ là ngõ cụt và không còn lối ra nào khác.
Dì ấy vừa biến mất sao?
Chu Bạch trong lòng lạnh lẽo, không còn cách nào khác là phải quay lại toa xe từ đầu.
Vừa bước vào toa xe, hắn đã nhìn thấy dì đứng trong toa xe nguyên bản, mỉm cười nhìn Chu Bạch.
Bước chân Chu Bạch dừng lại.
Tim khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Hỏng bét, bà dì này hình như đang đợi Chu Bạch.
"Anh bạn trẻ, sao đi vệ sinh lâu như vậy?"
Chu Bạch cười xấu hổ: "Có lẽ là vì ăn bị đau bụng."
Nói xong, ánh mắt không để lại dấu vết trên dưới đánh giá một lần bác gái.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua eo của dì, tim hắn chợt nhảy lên. Trên thắt lưng này có nhiều lớp, nhưng hình dáng thực sự rất kỳ lạ, không giống bụng của người trung niên sau khi tăng cân, có vẻ như nó được buộc bằng nhiều cuộn dây.
Đồng tử Chu Bạch chợt co rút lại, trong lòng hắn đã có suy đoán của chính mình.
Dì bán hàng vẫy tay với Chu Bạch.
"Đi vệ sinh xong, cậu có thể đến mua đặc sản của dì không? Hôm nay cậu là hành khách duy nhất trên toa xe, dì còn chưa mở hàng. Mau qua đây xem đặc sản của dì đi."
Chu Bạch đi về phía xe đẩy.
Giả vờ đang chọn đặc sản trên xe, khóe mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn vào nơi dì giấu con dao.
"Cậu thấy thế nào? Đã chọn được chưa? Sao cậu không nhìn con trăn to này một chút. Hãy để con trăn này nấp quanh cổ con và từ từ co lại. Hahaha... Nhìn ngầu quá."
Dì bán hàng bắt được con trăn lớn trong tay và đưa cho Chu Bạch. Con trăn lè lưỡi và há miệng, để lộ hàm răng nhọn. Có vẻ như một giây tiếp theo nó sẽ cắn vào cổ Chu Bạch.
“Nhìn xem, vật nhỏ này rất thích cậu.”
Dì bán hàng nói, ôm con trăn lại gần. Da trăn lạnh buốt, sắp quấn lấy cổ Chu Bạch.
Sự chú ý của Chu Bạch đều tập trung vào vị trí giấu con dao trong xe.
Khi dì bán hàng đang ôm con trăn lớn vào người, Chu Bạch đột nhiên nghiêng người, sau đó rất nhanh rút dao ra.
Mũi dao cào nhẹ vào eo dì.
Quần áo của dì bị rách.
Chiếc đuôi dài quấn quanh eo cũng lộ ra ngoài không khí.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận