Nghe được những lời Phượng Cửu nói, trên mặt Kha hội trưởng tươi cười càng tăng. Nhưng, khi hắn nhìn đến thần sắc của mọi người chung quanh, cùng với những người đã sợ tới mức ngồi liệt dưới mặt đất, không thể không kinh ngạc, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy?"
Phượng Cửu liếc mắt nhìn những người đó một cái, khóe miệng ngậm một nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm, nói: "Có lẽ...... là bị dọa sợ!"
Lúc này, thành chủ đã hồi phục lại tinh thần, liên tục tiến lên hành lễ bồi tội: "Quỷ Y các hạ, Thường mỗ có mắt không tròng, không ngờ nhận nhầm Quỷ Y. Ta thật sự...... Ài!"
"Nhận nhầm Quỷ Y? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Kha hội trưởng kinh ngạc liếc mắt nhìn Phượng Cửu và Thường thành chủ một cái, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trước đó, nơi này đã xảy ra đại sự gì?
"Sự tình đã qua, không cần nhắc lại."
Trong khi nàng nói, nhìn về phía vài tên lão giả đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống, bước lên phía trước, đi tới trước mặt bọn họ nói: "Sự tình hãy dừng ở đây, các ngươi quay về đi!"
Vừa nghe được lời này, mấy người đang quỳ trên mặt đất kích động đến nỗi suýt nữa rơi lệ. Khi bọn họ vừa nghe thấy thiếu niên hồng y này chính là Quỷ Y, vốn nghĩ vậy là kết thúc, và cũng là kết thúc của Liễu gia bọn họ. Không nghĩ tới, thiếu niên đã thật sự buông tha bọn họ, không hề truy cứu.
Điều này, điều này......
"Đa tạ Quỷ Y, đa tạ......"
Bọn họ cúi đầu cảm kích, cảm tạ từ tận đáy lòng. Bởi vì hắn đã giơ cao đánh khẽ, bảo vệ Liễu gia bọn họ thoát khỏi họa kiếp một hồi diệt môn.
Ngay lập tức, bọn họ mang theo người nhanh chóng rời đi, không dám dừng lại lâu hơn ở chỗ này, phảng phất giống như sợ thiếu niên lại thay đổi chủ ý.
"Quỷ Y các hạ, thỉnh đến phủ Thành Chủ nghỉ tạm, cho Thường mỗ một cơ hội bồi tội." Thành chủ một bên mở miệng nói, muốn tìm cách để vãn hồi những sự tình đã làm sai lúc trước.
Ánh mắt Kha hội trưởng dừng trên người Thường thành chủ xem kỹ, trong mắt xẹt qua ánh sáng, bồi tội?
"Không cần." Phượng Cửu thờ ơ nói, sau đó nói với Lãnh Sương bên cạnh: "Ngươi nắm dây cương Lão Bạch lên đây."
Lãnh Sương nhìn theo ánh mắt Phượng Cửu, lập tức nhìn thấy một con ngựa béo quỳ rạp trên mặt đất đang ngáy ngủ say sưa. Mặc dù nàng cảm thấy kỳ lạ, vì sao chủ tử lại có được một con ngựa béo như thế, nhưng nàng vẫn tiến lên nắm lấy cương ngựa.
Do dây cương bị động tới, Lão Bạch lập tức tỉnh lại, khi nhìn thấy Lãnh Sương một thân hắc y lộ ra hơi thở lãnh lùng quyến rũ, nước miếng chảy ra, tự mình đứng lên và tiến đến gần nàng.
"Ta đã phân phó chi nhánh chợ đen bên kia chuẩn bị nơi nghỉ. Như vậy đi, chúng ta hãy đi trước, những chuyện khác chờ sau này hẵng nói." Kha hội trưởng nói, làm ra thủ thế mời Phượng Cửu.
"Ân." Phượng Cửu lên tiếng, cất bước đi về phía trước, tuy nhiên, nàng vừa mới nện bước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt giống như suy tư điều gì, nhìn kỹ về một chỗ nào đó.
Thấy Quỷ Y dừng bước chân lại, Kha hội trưởng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có." Nàng lắc lắc đầu, lúc này mới cất bước đi tới phía trước.
Lãnh Sương mang Lão Bạch đi theo phía sau, đoàn người đi về phía chi nhánh chợ đen, không bao lâu sau, biến mất trước Dự Vân lâu......
Trong chỗ tối, Hôi Lang và Ảnh Nhất nhìn nhau, nhìn về phía chủ tử bọn họ, hỏi: "Chủ tử, không bắt Quỷ Y quay về sao?"
"Ai nói với ngươi bổn quân muốn bắt hắn trở về?" Diêm Chủ quét mắt liếc nhìn hai người một cái, phất ống tay áo một cái, cũng lập tức xoay người rời đi.
Thấy chủ tử rời đi, hai người ngây ngẩn cả người, Hôi Lang hạ giọng hỏi: "Chẳng phải chủ tử chạy tới nơi này là vì Quỷ Y hay sao? Không phải muốn bắt hắn trở về? Vậy tới đây làm gì? Đừng nói với ta, chỉ tới đây để liếc hắn một cái, đúng không?"
Ảnh Nhất liếc mắt nhìn hắn, mặt không có biểu tình nói: "Vấn đề này, ta cảm thấy ngươi có thể đi hỏi chủ tử." Giọng nói rơi xuống, cũng lập tức rời đi.
"Hỏi chủ tử? Ngươi muốn chủ tử lột da ta sao!" Hôi Lang nói thầm, đề khí nhảy lên đuổi theo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận