Edit & Dịch: Emily Ton.
Gần như cùng lúc với thân ảnh màu đen tiến vào trong phòng từ cửa sổ, trong phòng một mảnh đen nhánh lập tức hơi sáng lên. Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang theo một chút lười biếng truyền ra từ trong phòng.
"Diêm Chủ, bây giờ đã hơn nửa đêm, ngươi không ở nhà ngủ, chạy tới nơi này của ta làm gì?"
Nghe được lời này, ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ khẽ nhúc nhích, khóe môi hơi gợi lên, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính cũng truyền ra từ trong miệng: "Ngươi biết bổn quân muốn tới?"
Giọng nói vừa rơi xuống, hắn đã nện bước chân đi đến trong phòng, một bước, hai bước tới gần.
"Diêm Chủ, khi ta ngủ không mặc quần áo!"
Bước chân hắn dừng lại, nụ cười bên môi càng sâu hơn, giọng nói trầm thấp giống như rượu ngon, lộ ra ý vị nhè nhẹ làm say lòng người: "Không sao, bổn quân không ngại."
Trong phòng, khoé miệng Phượng Cửu vừa kéo, xoay người ngồi dựa ở đầu giường, lập tức nhìn thấy thân ảnh bôi đen cất bước đi đến. Một đôi mắt đen nhánh thâm thúy ngậm theo một luồng sáng dừng ở trên người nàng, lông mày nhướng lên, giống như đang hỏi: Không phải ngươi đã nói, ngươi không mặc quần áo sao?
Nàng cười híp mắt, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, vừa cười đắc ý vừa kiêu ngạo: "Biết Diêm Chủ muốn tới, sao ta có thể quần áo không chỉnh tề đây? Vì thế, tối nay ta đã ngủ cùng với quần áo của mình."
"Đang đợi bổn quân?"
Hắn đi tới mép giường mới dừng bước chân lại, đứng ở trước giường, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngồi ôm chăn trên giường. Mặc dù nàng vẫn mang một thân nam trang, bất quá, tối nay có lẽ là nàng đã nghỉ ngơi trước đó, vì thế mái tóc vẫn thả xuống rối tung.
Nhìn mái tóc đen như tơ xoã xuống phía sau lưng nàng, có vài sợi buông xuống ở một bên gương mặt, khiến nàng tăng thêm vài phần nữ tính quyến rũ, khiến ánh mắt hắn dần dần trở nên sâu hơn.
Phượng Cửu đang ôm chăn bị ánh mắt thâm thuý kia của hắn nhìn chằm chằm cực nóng như vậy, cả người lập tức không được tự nhiên. Nàng ngượng ngùng cười, hỏi: "Diêm Chủ, lão ngài tới tìm ta có chuyện gì không?"
Nghe được cách xưng hô của nàng, Diêm Chủ nhíu mày: "Bổn quân rất già hay sao?"
"......"
Phượng Cửu không nói nên lời, chỉ muốn nói, Diêm Chủ, lão ngài nắm sai trọng điểm rồi, được chứ?
"Bổn quân rất già hay sao?"
Hắn hỏi lần thứ hai, dường như vấn đề này rất mẫn cảm với hắn. Một đôi mắt thâm thuý như hắc đồng gắt gao nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như nếu nàng không nói ra đáp án khiến hắn vừa lòng, hắn sẽ không bỏ qua như vậy.
"Hắc hắc, ngươi không già, không già." Nàng ngượng ngùng cười, cảm thấy hắn đã bị động kinh, không ngờ còn tích cực nói tới vấn đề này với nàng.
Ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ nhìn nàng thật sâu, tầm mắt nóng bỏng rơi xuống trên gương mặt mềm mại của nàng, ánh mắt hơi lóe, nghiêm túc mở miệng.
"Bổn quân hiện tại đã 25 tuổi, vẫn chưa có hôn phối."
"Phốc!"
Nàng nghe được lời này, lại nhìn thấy khuôn mặt cứng rắn nghiêm túc kia của hắn, không thể không nín được buồn cười, vì thế bật cười thành tiếng. Nàng vội vàng dùng tay che miệng lại để nhịn cười, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "Điều này... Diêm Chủ! Với vẻ bề ngoài của ngươi...... Ách, không phải, ý ta là......"
"Ngươi nghe không hiểu ý của bổn quân?"
Hắn ngắt lời nàng nói, ánh mắt phức tạp lấp lánh nhìn nàng. Hắn đều đã nói rõ ràng như vậy, sao nàng vẫn không hiểu được?
Nghe vậy, Phượng Cửu ngẩn ra, chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: "Còn không phải là ngươi đã 25 tuổi, vẫn chưa thành thân hay sao? Ta nghe hiểu mà!"
Thấy vậy, sắc mặt Diêm Chủ đen lại, cũng không biết là bực mình vì nàng không hiểu rõ, hay là bực mình do hắn không giỏi thú nhận cảm xúc của mình.
Thấy nàng mang vẻ mặt vô tội nhìn hắn, giống như không biết hắn đang tức giận cái gì. Hắn không thể không có chút xấu hổ, buồn bực. Đột nhiên, hắn cúi người xuống, đè nàng ở trên giường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận