"Hắc hắc, ta không nói như vậy."
Nàng ngượng ngùng cười, thấy sắc mặt hắn đen lại, trong mắt có chút xấu hổ buồn bực, vội vàng nói: "Mau đứng lên, hai đại nam nhân cứ như vậy thật là khó coi!"
Nghe được lời này, Diêm Chủ gần như bật cười, di chuyển và lui ra phía sau một bước, sau đó lấy ra một vật từ trong không gian, trực tiếp nhét vào trong lòng ngực nàng với khuôn mặt đen tối, xoay người lập tức chạy đi.
Phượng Cửu giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã sờ thấy một vật nhỏ lông mềm như bông, khiến nàng phải cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt không thể không sáng ngời lên: "Oa! Cún con từ đâu ra? Đẹp quá!"
Trong lòng ngực là một vật nhỏ bụ bẫm có bộ lông trắng mượt mà, toàn bộ giống như quả bóng thịt, bộ lông trắng như tuyết có chút phồng lên, lúc này đôi mắt xanh lam đang nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng nho nhỏ, khiến nàng nhịn không được bắt đầu vuốt ve bộ lông.
"Cún con!"
Nàng vui sướng gọi, chợt nghĩ đến Diêm Chủ kia xoay người chạy đi, ngẩng đầu nhìn lên, đã không nhìn thấy thân ảnh hắn.
"Thật không ngờ hắn sẽ đưa một chú cún con cho ta làm sủng vật." Nàng nói thầm, cũng không tiếp tục để ý tới hắn, chỉ xoa nhẹ bộ lông chú cún nhỏ và cười híp mắt, nói: "Đã có lão Bạch, vậy ngươi gọi là tiểu Bạch thì như thế nào?"1
Giọng nói vừa rơi xuống, giống như chợt nhớ tới điều gì, lại nói: "Tiểu Bạch dường như không ổn lắm, chủ nhân trước của lão Bạch chính là tiểu Bạch rồi!"
"Ân, vẫn nên gọi Cầu Cầu thì hơn." Nàng vỗ đầu nhỏ của nó và nói, quyết định xong việc đặt tên cho nó.
Trong khi đó, Phượng Cửu đang ôm Cầu Cầu cũng không nhìn thấy được, vật nhỏ ghé vào trong lòng ngực nàng mang một đôi mắt sắc màu xanh lam đang tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại không dám làm gì nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một chú 'cún con'.
Hôm sau, khi Lãnh Sương nhìn thấy trong lòng ngực chủ tử nhà nàng đang ôm một quả cầu thịt ra ngoài, hơi ngẩn người ra, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Chủ tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."
Phượng Cửu vừa ngồi xuống, vừa giúp Cầu Cầu ăn, nhưng thấy nó ngạo kiêu quay đầu, hiển nhiên tỏ thái độ rất khinh thường.2
Thấy vậy, nàng cũng không để ý, sau khi dùng đồ ăn sáng xong thì giao Cầu Cầu cho Lãnh Sương chăm sóc, bản thân mình thì đi về phía trước viện, dự định bàn kế hoạch tiếp theo với Kha hội trưởng.
Trong đại sảnh.
"Ha ha ha, Quỷ Y lão đệ, ngươi đã tới! Tới tới tới! Mời ngồi."
Kha hội trưởng sai người dâng trà bánh lên, chờ Phượng Cửu ngồi xuống xong, lúc này mới nói: "Chợ đen chúng ta lần này thật sự muốn cảm ơn ngươi, nếu không phải là ngươi, năm nay cũng không thể nắm được giải nhất, nhưng Kha mỗ thực sự băn khoăn chính là, đã khiến Quỷ Y lão đệ kinh hãi vì bị người Diêm Điện bắt đi."
Giọng nói rơi xuống, hắn cười nhìn về phía Phượng Cửu, nói: "Ta đã chuẩn bị hậu lễ, để cảm tạ Quỷ Y lão đệ." Đôi tay của hắn vỗ vào nhau, lập tức nhìn thấy hai gã hộ vệ bưng khay đi đến.
Phượng Cửu nhìn qua, thấy trên khay phủ một tấm vải đỏ, không thể nhìn ra đó là gì. Nàng không nói gì, nhưng khóe môi lặng lẽ ngậm một nụ cười.
Kha hội trưởng tiến lên và xốc vải đỏ lên, cười nói với Phượng Cửu: "Đây là san hô hồng ngọc ở dưới đáy biển, là san hô cực phẩm, chỉ dùng để ngắm, nhưng nó có tác dụng an thần. Hơn nữa, linh lực của san hô hồng ngọc rất dồi dào, nếu đặt nó ở phòng ngủ hoặc chỗ tu luyện càng có trợ giúp tăng tu vi lên."
"Cảnh đẹp ý vui, xác thật là thứ tốt." Phượng Cửu gật gật đầu, ánh mắt dừng lại ở trên san hô đỏ mỹ lệ loá mắt, nhìn về phía món đồ thứ hai.
"Ha ha, món đồ thứ hai, chính là thiên tằm tuyết y, là ta cố ý tìm nó để tặng cho lão đệ." Hắn xốc vải đỏ lên, bên trong hiện ra một bộ đồ màu trắng bạc trông như bộ áo giáp mềm mại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận