"Vậy ngươi nói thử xem, ngài ấy tặng thứ gì vậy?"
"Tất nhiên là..."
Giọng nói vừa phát ra, Hôi Lang liếc nhìn Ảnh Nhất đột nhiên cúi đầu, cả người thoáng cứng đờ, xoay người lại: "Chủ, chủ tử..."
Sao hắn lại xui xẻo vậy chứ? Mỗi lần nói xấu chủ nhân cũng đều khiến chủ nhân nghe thấy.
"Nói đi, theo như ngươi nói, tặng gì mới thích hợp?" Diêm Chủ không nổi giận, chỉ nhìn hắn hỏi. Dường như Diêm Chủ cũng đang suy nghĩ chuyện này...
Thấy vậy, Hôi Lang thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười, nói: "Chủ nhân, theo thuộc hạ thấy Quỷ Y nhất định sẽ thích đồ đắt tiền. Ngài xem, chẳng phải là hắn đang phải lẩn trốn, còn cầm theo nhân sâm ngàn năm của Dược lâu nhà chúng ta hay sao? Thuộc hạ nghĩ, thay vì tặng một thú cưng nhỏ, không bằng chủ tử tặng vài loại pháp khí linh bảo gì đó còn hơn. Trong thời khắc quan trọng, Quỷ Y còn có thể dùng được."
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Diêm chủ lóe lên, thích đồ đắt tiền sao? Chắc hẳn nàng không thiếu tiền mới đúng. Dù sao một lọ dược tễ của nàng cũng có thể bán được với giá trên trời.
Nhưng tặng một món pháp khí linh bảo cũng là chủ ý không tệ.
Vì vậy hắn chỉ liếc mắt nhìn Hôi Lang rồi xoay người bỏ đi.
Thấy chủ tử đã quay trở về viện, Ảnh Nhất thở phào một hơi, vỗ vai Hôi Lang nói: "Ngươi có biết thú cưng chủ tử tặng là gì hay không?
"Chẳng phải chỉ là một con thú cưng thôi sao?"
"Nó là Thôn Vân thú, chủ tử chẳng những không giết nó, trái lại còn tặng nó cho Quỷ Y. Nhất định là muốn để nó đi theo bên người Quỷ Y, bảo vệ Quỷ Y."
"Thôn... Thôn Vân thú? Không phải nó là thánh thú trấn trạch của Liễu gia sao?" Hôi Lang kinh ngạc mở to hai mắt.
"Không sai, ta nghe chủ tử nói nó thuộc cấp bậc thánh thú. Sau một khoảng thời gian nữa thì sẽ có thể thăng cấp trở thành thần thú, không thể so sánh nó với thú cưng nhỏ bình thường."
"Quả thật chủ tử đối xử với Quỷ Y vô cùng tốt! Nhưng thật đáng tiếc... ngươi nói xem, tại sao Quỷ Y không phải là nữ tử?" Hôi Lang lắc đầu thở dài. Đối với chuyện chủ tử yêu một người đàn ông, hắn vẫn không thể nào suy nghĩ thông suốt được.
Lúc này đang ở bên ngoài, nếu như trở về, với thân phận của chủ tử thì vốn không thể ở cùng một chỗ với Quỷ Y. Nói cho cùng thì chủ tử cao cao tại thượng như thế, đừng nói Quỷ Y là nam, ngay cả nữ cũng không xứng với chủ tử.
Tuy nhiên, lời này hắn chỉ dám nghĩ, hắn thật sự không dám nói ra.
Vào lúc giữa trưa, trong viện của Phượng Cửu.
Nàng xếp thành quả nghiên cứu lúc sáng vào bình dược. Đây là dược hoàn do nàng đặc biệt nghiên cứu cho đại thúc, có thể dùng để áp chế hàn độc ngàn năm trong người, cũng xem như là quà đáp lễ của nàng dành cho hắn.
"Không phải chủ tử chỉ điều phối dược tễ thôi sao?" Lãnh Sương ở bên cạnh thấy nàng bỏ viên dược hoàn to bằng đầu ngón út vào bình, không thể không kinh ngạc, vì nàng chưa từng thấy Phượng Cửu chế dược hoàn trước đó.
"Ta cũng biết cách chế dược hoàn, có điều nó khá phức tạp, bình thường không có thời gian để làm."
Nàng đậy bình dược lại, cười nói: "Chẳng qua đây là quà đáp lễ cho hắn, tặng dược tễ thì không tốt lắm nên phải dùng dược hoàn. Mất một buổi sáng, cuối cùng cũng đã làm xong."
"Có thể khiến chủ tử nhọc lòng như vậy, ta nghĩ giao tình giữa chủ tử và hắn chắc hẳn không phải bình thường."
"Giao tình?" Phượng Cửu chớp mắt, giơ ngón trỏ lên: "Sai rồi, không có giao tình gì cả. Chẳng qua ta lừa hắn không ít thứ, nên cũng phải trả lại chút gì đó mà thôi."
Nàng phất tay áo đứng dậy, xoay người nói: "Ta đi nghỉ một lát, đừng để người khác tới phiền ta."
"Vâng." Lãnh Sương trả lời, chỉ thấy một bóng hình đột nhiên xuất hiện, theo bản năng nàng đang chuẩn bị động thủ, bỗng nghe thấy giọng của người kia truyền đến.
"Quỷ Y!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận